Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:58
Lượt xem: 5
Sở Đại hơi nghiêng người về phía trước, bóc tôm cho Cố Khanh Khanh, không chút để ý: "Vợ tớ không ăn thì khẳng định tớ phải ăn, bằng không lãng phí biết bao."
Triệu Trạch lại khinh bỉ lão Sở.
Trong chén của Hứa Niệm cũng có hai con tôm đã lột vỏ, không nhỏ cơ mà nói hai con thì đúng là hai con. Nhìn tôm chất đống trong chén Cố Khanh Khanh, ánh mắt Hứa Niệm nhìn chồng mang theo sự ủy khuất, bất bình.
Triệu Trạch tâm tư không tinh tế đến vậy, không chú ý đến những cái này.
Sau khi Cố Khanh Khanh ăn xong con tôm trong chén, ánh mắt trông mong nhìn sang chén canh trứng của chồng, phần của cô, cô đưa cho Hứa Niệm rồi.
Sở Đại vừa nói chuyện với Triệu Trạch, hơi chút động tay, chén canh trứng đã đặt trước mặt cô.
Nụ cười của Cố Khanh Khanh lúc này càng tươi, càng ngọt ngào hơn nữa.
Về đến nhà, Cố Khanh Khanh chạy thẳng vào nhà, lục tung mấy cái rương.
Nam nhân khoanh tay dựa vào khung cửa, lười biếng nhìn Vợ: "Em đang tìm cái gì?"
"Em tìm vở với bút í!" Cố Khanh Khanh nhìn đống quần áo lộn xộn, vò đâu: "Em hình như không có mang theo rồi."
Hình như là tốt nghiệp xong cô không còn đụng đến vở nữa.
Nam nhân khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh cô, kéo cô đến bàn đầu giường, cúi người mở ngăn kéo, dưới cuốn sổ da đen có một cuốn sổ màu nâu, anh lấy ra cho cô.
"Cái này còn mới."
Cố Khanh Khanh nhận lấy, chớp mắt: "Đây là của anh mà."
“Cô giáo Cố, đừng khách sáo.” Sở Đại lấy một cây bút khác trong ngăn kéo đưa cho cô: “Em muốn soạn giáo án sao?
Cố Khanh Khanh gật đầu, kéo anh ngồi vào bàn cùng cô, mở cuốn sổ mới tinh, suy nghĩ một chút, mở nắp bút, bắt đầu viết.
Sở Đại cứ vậy nhìn vợ, cánh tay thon dài tựa vào lưng ghế, ngón tay trắng nõn rũ xuống trên vai em ấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng động của đầu bút chạm vào tờ giấy, người đàn ông không hề phát ra tiếng động, tay trái chống bàn, chống cằm nhìn vợ.
Cố Khanh Khanh đang tập trung, cô viết về những nội dung muốn dạy một lần. Cô dạy những đứa nhỏ chút ít kiến thức cơ sở thôi, những chữ lạ thường ngày có thể đụng đến, cô đã sắp xếp những gì mai sẽ lên lớp.
Bài học thứ hai là công việc nhà nông.
Cày đồng ban trưa, đó là câu thơ lúc nhỏ cô học, cô vẫn còn nhớ rất rõ. Khi cô còn nhỏ từng trải qua cuộc sống ăn cháo trong qua ngày, bây giờ cho dù đồ ăn có khó ăn đến đâu cô cũng sẽ ăn hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-221.html.]
Sở Đại cũng vậy.
Nghĩ vậy, cô quay sang hôn lên má Sở Đại một cái, Sở Đại từ nãy đến giờ vẫn đang ngắm nhìn cô.
Trên mặt có một vệt ướt át, Sở Đại ngây người, chỉ chỉ vào môi mình: "Nơi này không thơm một cái?"
Cố Khanh Khanh đỏ mặt lại hôn anh một cái, cái chạm nhẹ nhàng làm nam nhân tâm viên ý mã (*), đành phải chờ vợ viết giáo án xong.
(心猿意馬) Tâm viên ý mã: Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định.
Cố Khanh Khanh viết rất nhanh, qua loa, có chữ mà Sở Đại không phân biệt ra được chữ gì nữa, nam nhân rũ mắt nhìn vợ, hỏi vợ: "Đêm nay em muốn gội đầu sao?"
"Vâng vâng." Cố Khanh Khanh vội vàng gật đầu: “Em đã lâu không gội đầu, cơ mà buổi tối nay mà gội đầu, hơi khó nha."
Cô không muốn ra ngoài trời hong khô tóc trong gió lạnh, đau đầu.
Sở Đại đứng dậy, đi phía sau em ấy, tháo dây chun buộc b.í.m tóc để lên bàn, dùng tay làm lược gỡ hai b.í.m tóc của em ấy.
"Muốn gội thì gội, anh dùng khăn lông giúp em làm khô tóc."
Nghe vậy, Cố Khanh Khanh tay cầm bút quay đầu nhìn Sở Đại: "Anh giúp em gội đầu được không? Anh trai?"
Ngón tay mảnh khảnh của Sở Đại vén tóc em ấy, cười: "Không gọi Sở Đại? Cô gái Cố này, tật xấu này của em học ai? Vẫn là trên giường ngoan hơn."
“...” Cố Khanh Khanh chột dạ: "Học anh trai."
Cô cố gắng bịa chuyện.
Sở Đại muốn hỏi đến cùng, cười nửa miệng: "Anh trai nào? Anh viết thư hỏi một chút."
“Cẩu Thặng!” Cố Khanh Khanh không chút do dự, anh cả cô nhất định che chở cô: "Đúng rồi, thư em viết gửi đi một thời gian rồi, anh nghĩ mọi người có gửi thư lại cho em không nha?"
“Còn sớm, chúng ta phải chờ thuyền vật tư tiếp theo lại đây." Sở Đại nhìn mái tóc xõa đen nhánh mượt mà nhẹ nhẹ vuốt vuốt: "Viết xong rồi? Cùng nhau đi tắm, vợ à!"
"Chưa xong." Cố Khanh Khanh đưa cây bút máy trước mặt anh: "Hết mực rồi."
Sở Đại lại đổ đầy mực cho vợ, chờ em ấy viết xong cùng nhau đi tắm, giúp vợ gội đầu, chính mình dùng nước còn lại qua loa đại khái, sau đó rửa mặt về phòng.
Giúp vợ lau khô tóc xong là lửa trong lòng đã không thể kìm nén được, tắt đèn, đưa người lên giường, tay từ tủ đầu giường sờ soạng ra cái túi giấy, thong thả ung dung xé mở.
Đêm đó, nam nhân được ăn no thỏa mãn, còn Cố Khanh Khanh bị lăn lộn, lặp đi lặp lại, ngày hôm sau tỉnh lại cả người đau nhức.
Mới 4h30, bên ngoài còn tối om, trong phòng không có ánh đèn, cô nằm trong vòng tay của nam nhân, lắng nghe tiếng thở đều đặn của anh ấy, lòng cô bình yên lạ thường.