Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:56
Lượt xem: 10

Chiến sĩ ở các khu tụ lại ở giao lộ, ánh mắt đồng thời tò mò nhìn sang khu Bắc: "Thật không nghĩ tới, vợ của Sở Doanh Trường bản lĩnh!"

“Vợ Vu Liên Trường cũng không kém." Bên cạnh có người cười ha hả phụ họa: "Hôm nay con tôi đứa lớn bưng trà rót nước, còn nói buổi tối rửa chân cho tôi, đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn đ.ấ.m chân, cuộc sống như này, tôi không dám tin tưởng."

“Chà, ai có thể nghĩ trên đảo có trường học tốt như vậy, giáo viên dạy tốt số một." Chu Ma Tử ôm đứa con trai nhỏ, mặt cười đến ra nếp gấp: "Đại Mao nhà tôi hôm nay nói là mấy năm nữa muốn tòng quân, làm tôi cảm động muốn khóc."

“Này, các người nhìn xem, kia có phai Sở Doanh Trường và cô giáo Cố không?" Có người ánh mắt sắc bén liếc một cái phát hiện ra hai vợ chồng từ con đường nhỏ đi đến: "Còn nắm tay nữa, vợ chồng trẻ chính là vậy, dính dính, chúng ta đừng có quấy rầy bọn họ, Sở Doanh Trường còn chưa có con đâu, để vợ chồng son ở riêng một mình."

Có người không chút lưu tình mà trêu: “Phỏng chừng là thấy đám Hỗn Thế Ma Vương nhà chúng ta rồi không dám sinh."

Tiếng cười rộn rã vang lên khắp đảo, mặt trời ngả về hướng tây, gió biển thong thả lướt qua mặt biển.

Nghe thấy tiếng cười, Cố Khanh Khanh nhón chân lên phía trước tò mò liếc nhìn: "Nhiều người như vậy, đêm nay nhà ăn náo nhiệt thật nha."

Nói xong cô tính tránh khỏi tay của anh ấy.

Bây giờ Sở Đại đã là doanh trường, cô không muốn có người sau lưng anh nói anh không kiềm chế, ảnh hưởng tác phong gì đó.

Bàn tay to của Sở Đại nắm chặt ngón tay mảnh khảnh của vợ, cười cười: "Cô giáo Cố bây giờ bắt đầu xem thường chồng mình rồi?"

"Không có nha!" Cố Khanh Khanh ngừng giãy dụa, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ấy: "Em không phải nghĩ cho anh sao?"

"Lòng anh hiểu rõ." Sở Đại chậm rãi cầm tay vợ cùng đi: "Hôm nay cảm giác thế nào?"

"Thật tốt! Cháu trai nhỏ học ở lớp em, em nói với thằng bé là thằng bé giúp em thu phục đám nhóc kia thì em bảo anh dạy binh pháp cho, em còn nói ở Binh Đoàn Xây Dựng đánh giặc đều là dùng những cái này."

Nam nhân nghe xong buồn cười: "Được, khá tốt, tận dụng đến cùng, em đúng là thực "đau lòng nam nhân nhà em"."

“Vừa lúc để anh dành nhiều thời gian cho đứa nhỏ thôi mà." Cố Khanh Khanh thẹn thùng dựa gần cánh tay Sở Đại: "Anh Triệu không phải nói hai ta về sau khả năng sinh đôi rất lớn, còn khả năng là sinh con trai, ầm ĩ lắm đấy, trước tiên thích ứng chút đi anh, anh xem có tìm được biện pháp giải quyết không?"

Sở Đại lúc này xem như đã hiểu, cười nửa miệng như không cười: "Em bảo anh tìm điểm đột phá trên người đứa quậy nhất, tích lũy kinh nghiệm, về sau giải quyết con trai anh?"

Cố Khanh Khanh cười gượng: "Cũng có thể nói như vậy, đồng chí doanh trường, em phải sửa một chút, là con trai chúng ta."

“Được rồi, con trai chúng ta." Sở Đại lười nhác đáp: "Vợ anh làm giáo viên rồi không giống trước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-220.html.]

Cả những chi tiết nhỏ còn không chịu buông tha.

Cố Khanh Khanh lè lưỡi, cùng anh ấy nói những chuyện vụn vặt, anh ấy không chê, kiên nhẫn nghe cô nói.

Đến nhà ăn, cô phát hiện các chị dâu đặc biệt nhiệt tình chào hỏi cô.

"Cô giáo Cố đến ăn cơm sao?"

"Hôm nay có đùi gà, cô giáo cô phải ăn thêm hai cái, hôm nay vất vả cả một ngày."

"Chào cô giáo Cố!"

Cố Khanh Khanh thụ sủng nhược kinh, cười đáp lại từng người một.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong khi vợ nói chuyện, Sở Đại đi múc cơm đến rồi, mang vợ ngồi xuống chiếc bàn dài cạnh tường.

Hứa Niệm ở nhà buồn chán cả ngày, muốn đi dạo nên Triệu Trạch mang vợ đi nhà ăn ăn cơm, nhìn thấy Cố Khanh Khanh nên để vợ sang đó ngồi: "Lão Sở bên kia, em qua đó trước đi, anh múc cơm lại."

Hứa Niệm gật đầu, kéo ống tay áo nói nhỏ: "Em muốn ăn tôm, hôm nay có thể ăn hai con nho nhỏ được không?"

Triệu Trạch nở nụ cười: "Được chứ, đừng nói nhỏ, hai con lớn còn được." Tuy nói không được thường xuyên ăn đồ lạnh, nhưng lâu lâu ăn thì không thành vấn đề, vợ anh cũng không hề bị dị ứng hải sản.

Hứa Niệm vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh Cố Khanh Khanh, khóe miệng mang theo ý cười.

Thấy chị ấy tâm trạng khá tốt, Cố Khanh Khanh đẩy canh rong biển sang, cô chưa có động đũa, cười cười: "Anh Triệu có phải hái cái gì ngon cho chị rồi đúng không?"

“Sở doanh trường nhà em cũng vậy, không phải sao?” Hứa Niệm không còn quá khách sáo nữa, hào phóng hơn rất nhiều, không còn thẹn thùng: "Anh Trạch nói em hiện giờ còn chưa mang thai đâu Sở doanh trường hạ nhiệm vụ thì cân nhắc mang đồ mới lạ gì về cho em, nếu sau này mà mang thai thì e là hái cả sao về cho em mất."

Lần này, đổi lại là Cố Khanh Khanh ngượng, thấy nam nhân quay lại nói chuyện với chiến hữu phía sau, nhỏ giọng nói bên tai Hứa Niệm: "Em chẳng biết anh ấy nghĩ thế nào, mang cho em hai quả chà là thì thôi, hôm nay mang về quả quýt với sơn tra, chua quá chua, muốn ê cả răng."

“Đó là chồng em cướp từ tay anh." Triệu Trạch cầm hộp cơm đi tới, ngồi ở bên cạnh Sở Đại, đối diện Hứa Niệm, than thở nói: “Anh là một cái quân y, vất vả lắm mới leo lên cây hái được ít trái cây về nhà cho vợ ăn, mà bị hắn nhớ thương."

“Cậu tự nguyện, đừng có nói ủy khuất thế." Sở Đại xoay người, lười biếng đặt tay phải lên lưng ghế, hơi nghiêng đầu nhìn hắn: “Cùng lắm thì ngày mai đến lượt tớ leo cây, cậu nói cho tớ nghe chỗ nào có là được."

“Không thể.” Triệu Trạch trực tiếp cự tuyệt: "Vợ tớ còn phải ăn mấy tháng nữa, bị cậu thấy rồi không phải hai ngày là sạch sẽ, vừa rồi cậu không nghe được? Vợ cậu không giống ông anh vợ kia của cậu đâu, không thích ăn chua, hôm nay mấy cái quả quýt sơn tra chua kia chắc đều vào bụng cậu cả phải không?"

Mặc dù Sở Đại mang kẹo suốt ngày, lâu lâu nhét vào miệng chứ mà anh biết, tên này thích ăn chua hơn.

Loading...