Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:52
Lượt xem: 9
Cố Khanh Khanh cười lắc đầu: "E rằng không được rồi, cháu trai nhỏ đến đi học đi, ấn tuổi tác của cháu, vừa lúc phân đến lớp của thím nha!"
Cô hơi cúi xuống, đôi mắt hạnh to tròn cười như trăng lưỡi liềm: "Cháu trai nhỏ, giờ cháu đã rơi vào tay thím rồi nha."
Trương Tháp đơ ra, ủ rũ héo úa đi theo Cố Khanh Khanh vào trong phòng, Vương Cần ở phía sau tính toán đi thu thập tên nhóc thúi này, thấy hắn thành thật đi vào mà giật mình.
Tên này trong lòng có phải nghẹn tính toán cái gì đó không tốt hay không? Nếu không cô đi nhắc nhở Cố Khanh Khanh một tiếng?
Vân Mộng Hạ Vũ
Ơ mà thôi quên đi, để lăn lộn cô ta một chút cũng tốt, lão Trương nhà cô hai ngày nay về nhà là ôm cái đống quân công cùng giấy chứng nhận đếm số, hai đêm rồi chưa có đêm nào ngủ ngon.
Nghĩ vậy, cô chắp tay sau lưng nói với Bạch Đào vẫn luôn im lặng không nói chuyện: "Cô giáo Bạch này, tôi cũng đi lên nhé!"
Bạch Đào nhẹ gật đầu rồi đi theo sau Vương Cần.
Hai phòng ngủ trên lầu đã được chuyển thành phòng học, bàn ghế đã đầy đủ hết, bảng đen những thứ này cũng đã được dọn từ chỗ doanh trại sang, sắp xếp hoàn hảo.
Vốn dĩ chỉ có một cửa sổ, nhưng Khương Thắng sợ ánh sáng không tốt nên đã cho người đục thêm hai cửa sổ nữa.
Phòng học rất sáng sủa, trên bục giảng có thước gỗ, phấn viết, một ca tráng men, mở nắp bên trong có một cái lưới để pha trà nóng.
Nhìn thấy toàn bộ những thứ này, Cố Khanh Khanh biết đây là doanh bộ vô cùng để ý, thái độ của cô với việc dạy học càng thêm nghiêm túc.
Đầu tiên, các lớp học được phân chia theo độ tuổi, 4-6 tuổi là lớp của Bạch Đào cách vách, còn 7-9 tuổi là do Cố Khanh Khanh phụ trách.
Khi các đứa nhỏ tìm được chỗ ngồi, quân tẩu đứng bên ngoài phòng, nhìn vào từ cửa sổ.
Vương Cần thật lòng không lo lắng con trai nhà mình, cô cảm thấy nên lo là Cố Khanh Khanh.
Hầu hết những đứa trẻ này đều lớn lên trong đại viện quân khu, đi theo cha chú nên dính không ít tật, tính tình hoang dã thật sự, rất khó quản.
Cho dù là thủ trưởng quân khu nhìn bọn họ còn sầu đến hút thuốc.
Bất quá cô chẳng có thiện cảm gì với Cố Khanh Khanh, cô thấy á, hai vợ chồng nhà này từ khi lên đảo đã đoạt hết toàn bộ nổi bật, tiêu đi khí thế nhà mình.
Cố Khanh Khanh nhìn đám nhóc nhỏ ồn ào bên dưới, đi tới chỗ Trương Tháp, cúi xuống nói gì đó với thằng bé, ánh mắt của đứa nhỏ càng ngày càng sáng, còn chủ động đứng ra trấn an đám nhỏ.
Đừng nói, đám nhóc này nghe lời Trương Tháp thực sự, lập tức an tĩnh.
Cố Khanh Khanh nhìn mà tấm tắc, quân tẩu ngoài cửa sổ cũng phải trợn mắt, há hốc mồm.
Bởi vì cửa đóng chặt, người bên ngoài không nghe thấy âm thanh bên trong, cũng không biết Cố Khanh Khanh và Trương Tháp nói gì, mà sau khi nhìn đám nhóc đoan chính thẳng lưng ngồi, động tác nhất trí nhìn lên bảng đen.
Chị dâu mặt tròn kinh ngạc: "Cô giáo Cố này có chút tài năng đấy." Đại Mao nhà cô là 10 cái Hỗn Thế Ma Vương luôn í chứ, hiếu động vô cùng, bảo nó an tĩnh ngồi là chuyện không có khả năng.
Đứa nhỏ này ngồi trên ghế thôi mà uốn éo uốn éo, giống như dưới m.ô.n.g có cái đinh vậy, rất khó chịu.
Có người bên cạnh đáp lời: "Đúng thế, nhìn tướng ngồi này, ngay ngắn chỉnh tề, thôi tôi không nhìn nữa, an tâm giao cho cô giáo Cố đi, nhà tôi còn có đứa nhỏ."
Nói rồi quay lưng rời đi.
Cô ấy nói xong những chị dâu khác cũng sôi nổi đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-218.html.]
Vương Cần nhìn con trai đang ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, ánh mắt như sắp trùng xuống.
Chuyện này ... chuyện gì đang xảy ra vậy? !
Trương Tháp thay đổi tính tình từ khi nào? Vừa rồi cô xuống tay quá mạnh làm đứa nhỏ này hỏng đầu rồi?
Vương Cần đột nhiên bắt đầu hoài nghi chính mình.
Cô đứng ngoài cửa sổ quan sát một lúc thì thấy Cố Khanh Khanh viết mấy dòng trên bảng đen, cơ mà cô chẳng hiểu nổi, nghĩ đến hành vi khác thường của con trai, nghĩ trăm triệu lần cũng không nghĩ ra.
Chẳng lẽ nghẹn ra một chiêu gì đó bùng nổ hơn?
**
Bài học đầu tiên của Cố Khanh Khanh là lòng yêu nước.
Cô kể về lịch sử chiến tranh những năm gần đây, các bé nam thì nắm chặt tay, hận không thể đập nát cả bàn học.
Còn các cô bé thì rơm rớm nước mắt, không thể tưởng tượng được cha ông lợi hại như vậy, khổ cực như vậy, vốn còn đang trộm làm việc riêng bên dưới, bây giờ ngồi thẳng người, càng thêm nghiêm túc.
Khương Thắng tình cờ có chút thời gian rảnh rỗi nên ghé qua xem lớp học thế nào, vốn dĩ định đến ủng hộ đặng chống lưng Cố Khanh Khanh, dù sao vợ của Sở doanh trường còn chưa đến hai mươi tuổi, chưa có con, không biết một đám gấu tụ lại với nhau, anh sợ làm người ta tức giận đến khóc mất.
Không ngờ nhòm qua cửa sổ, mấy đứa nhỏ ngồi thẳng lưng, hai tay đặt sau lưng, giọng nói lanh lảnh rõ ràng.
"Đóng giữ hải đảo, bảo vệ quốc gia ..."
"Chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày ……"
Phía trước là nhiệm vụ của bọn họ, phía sau mới là chuyện mà những đứa nhỏ này làm, Khương Thắng đứng ở trước cửa sổ nhìn hồi lâu, lắc đầu cười.
Đúng là, sao Sở Đại chọn được một cô vợ tốt thế nhợ!
Mệnh tốt thật đấy!
Cố Khanh Khanh cứ học 30 phút thì cho nghỉ ngơi 20 phút. Mấy đứa nhỏ này quen với việc nhảy nhót lung tung trên đảo chơi rồi. Ép quá khẳng định không được, phải cho bọn nhỏ có thời gian để hoạt động, thích ứng.
Cứ như vậy đến buổi trưa, các chị dâu đến đón con, nghe được đám nhỏ vừa đuổi vừa giỡn với nhau, không hẹn mà gặp đều nhìn về phía Cố Khanh Khanh đang lau bảng đen.
"Cô giáo Cố, đám nhỏ chúng tôi mang về nhà ăn cơm trước, 1h30 chiều sẽ mang đến đây, ngài vất vả rồi, nhanh đi ăn cơm đi thôi." Có chị dâu kéo tay đứa con sang nói chuyện với Cố Khanh Khanh.
Cố Khanh Khanh gật đầu, mi mắt cong cong: "Cảm ơn chị dâu quan tâm, lát nữa em sẽ đi."
"Ồ! Vâng!"
Sau khi lau bảng đen sạch sẽ, cô cầm chiếc ca tráng men uống miếng nước, vừa bước ra ngoài đúng lúc gặp Bạch Đào.
Cô cười cười hỏi: "Chị Đào Tử thế nào? Có ổn không?"
Bạch Đào thẹn ngùng gật đầu: "Vu Dương nhà chị ở lớp học này luôn, cho nên không có vấn đề gì lớn."
Hai nữ nhân nhìn nhau cười, cùng nhau xuống lầu đi nhà ăn ăn cơm.