Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:19
Lượt xem: 7

Trở lại phòng đặt Cố Khanh Khanh lên giường, Sở Đại cầm c.h.ặ.t t.a.y vợ, đè nửa người lên trên người em ấy, chân trái giẫm trên mặt đất, đùi phải chồng đầu gối em ấy: "Thứ kia đâu, vợ."

Cố Khanh Khanh toàn thân mềm mại, rầm rì: "... tủ quần áo."

Đêm nay, thủy triều lên xuống, lặp đi lặp lại, mặt trăng không biết khi nào trộm ẩn mình vào đám mây.

Cố Khanh Khanh cảm thấy cả người không có sức lực, mềm mại như bông nằm trong vòng tay của người đàn ông, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, còn bộ khăn trải giường màu xanh bộ đội thì xỉn màu.

Sở Đại nhìn nữ nhân trong vòng tay, thương tiếc mà hôn lên mái tóc em ấy.

Cuối cùng là nam nhân mang nước vào, thay cho vợ bộ đồ ngủ mới, lại thay tấm chăn mới.

Ngày hôm sau, năm giờ rưỡi.

Khi Cố Khanh Khanh ra khỏi giường, hai chân mềm nhũn thiếu chút ngã quỵ trên mặt đất, may là bám vào được thành giường.

Sở Đại vừa trở lại mang theo hộp cơm, thì thấy em ấy nửa người nép vào mép giường, buông hộp cơm, nén cười ôm người lên.

“Còn đau?”

Cố Khanh Khanh trực tiếp vùi đầu vào n.g.ự.c anh, b.í.m tóc đã được tháo ra, mái tóc dài ngang lưng xõa tung sau lưng, vài sợi tóc dừng lại trên mu bàn tay trắng nõn.

Giọng của Cố Khanh Khanh ồm ồm: "... Một chút."

Yết hầu nam nhân trượt lên trượt xuống, hổ họng trào ra tiếng cười: "Lần sau anh nhẹ chút."

Cố Khanh Khanh giương mắt trừng anh ấy lên án: "Một túi giấy nhỏ hai cái, tối qua anh hủy đi bao nhiêu cái?"

"Ngoài miệng nói đau lòng em thực tế là làm em đau!"

Nam nhân vui mừng mà xoa xoa eo em ấy: "Anh sai rồi, em còn muốn ăn chà là không? Chiều anh về mang cho em."

“Có, mang về đi." Cố Khanh Khanh thở dài, “Sở Đại, đêm nay chúng ta phân giường ngủ."

“Được.” Không chút do dự, người đàn ông nhìn vẻ mặt khó chịu của em ấy tức cười: "Chỉ cần em ngủ được, anh sao cũng được."

Cố Khanh Khanh: "... Em không ngủ được."

Tiếng cười của Sở Đại càng thêm tùy ý, mất kiểm soát.

Cố Khanh Khanh ở trong vòng tay của anh ấy, rất hối hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-217.html.]

Bởi vì hôm nay cô dậy sớm ăn sáng với anh, khi anh đi nhiệm vụ, Cố Khanh Khanh thu dọn bàn ăn, đem hộp cơm đi nhà ăn, sau đó đi về phía trường học ở khu Bắc.

Lúc cô đến là 7h, trong sân đã chật cứng người, trước khi rạng đông, các chị dâu đã đem con cái đi nhà ăn ăn sáng rồi mang lại đây, trễ chút không biết đám nhóc chạy đi đâu.

"Cô giáo Cố." Là chị dâu mặt tròn, hai tay xách cổ áo hai đứa nhỏ, cười tủm tỉm chào hỏi với Cố Khanh Khanh: "Cô giáo Cố, đây là Đại Mao với Nhị Hổ nhà tôi, ngài xem khi nào đi học."

Cũng giống như chị ấy, hơn 30 cặp mắt của các chị dâu khác nhìn chằm chằm Cố Khanh Khanh. Cảm giác áp lực đánh úp vào thật sâu, cô chậm rãi mở miệng nói: "Hiện giờ bọn nhỏ có thể lên phòng học, ở lầu hai, các chị dâu có thể lên trên nhìn xem."

Nghe lời này xong, người lớn túm con cái không tình nguyện đi vào trong phòng, ngược lại Cố Khanh Khanh bị bỏ lại sau lưng.

May mà có Bạch Đào đi cùng cô.

Hai người nhìn nhau, lắc đầu cười khổ.

Vương Cần tìm một vòng không tìm được con trai, cuối cùng vẫn là dỗ con gái lừa người trở về, nhét cho nó cái bánh màn thầu bột ngô, xách lỗ tai kéo đến trường học.

"Mẹ! Người ta đã nói rồi người ta không muốn đi học, con muốn nhập ngũ ở Binh Đoàn Xây Dựng. Trên đảo chúng ta làm gì có giáo viên, mẹ kéo con làm cái gì? Con còn muốn đi bắt cá."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cố Khanh Khanh quay đầu lại nhìn, nhịn không được bật cười.

Trương Tháp dù có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, trước mặt Vương Cần chính là con gà con, xách đi là phải đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Cần giọng điệu không tốt lắm, mắng liên hồi: "Mẹ thấy con mỡ heo che mắt rồi, về sau muốn nhập ngũ thì phải đi quân khu phương nam, không được thì đi Binh Đoàn Lục Trung, đi Binh Đoàn Xây Dựng chim không thèm ỉ làm cái gì? Cả rau xanh còn không có mà gặm, đói c.h.ế.t con."

Trương Tháp không phục: "Là nam tử hán đại trượng phu, tham gia quân ngũ phải đi nơi nguy hiểm nhất, ở quân khu Phương Nam có ích lợi gì? Con phải ra tiền tuyến đánh bọn hăm he đất nước chúng ta con mẹ nó cút về ổ chó của nó đi."

Tuy rằng cô thở dài vì cháu trai nhỏ không nghe lời cô, không chịu đọc sách, nhưng nghe xong chí hướng vĩ đại của cậu bé, nhịn không được bật cười.

Vương Cần tát vào mặt con trai một cái: "Con mẹ nó, học đâu ra những lời du thủ du thực này?"

Trương Tháp dùng sức cố gắng dùng sức thoát khoái ma chưởng của mẹ: "Con mẹ nó không phải là con học từ mẹ sao."

Cố Khanh Khanh buồn cười, nhìn thấy Trương Tháp loạng choạng đi về phía bên này, mỉm cười vươn tay nắm lấy cổ áo của thằng bé, giọng nói nhỏ nhẹ: "Cháu trai nhỏ."

Trương Tháp đang muốn thoát, nghe được giọng nói quen thuộc ngẩng đầu: "A Thím nhỏ?"

Cố Khanh Khanh vui vẻ: "Không phải gọi là thím sao?"

“Cháu gọi nam nhân của thím là chú, gọi thím là thím được không?" Tròng mắt Trương Tháp xoay chuyển: "Chúng ta thương lượng đi, thím buông cháu ra, buổi tối cháu đưa thím con cua." Âm thanh thằng bé tự giác đè thấp.

Vì sợ mẹ mình, Vương Cần nghe thấy.

Loading...