Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:17
Lượt xem: 6

“………….”

Triệu Trạch nhìn hai vợ chồng ân ân ái ái, cạn lời, ngay sau đó nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng giật giật: "Em gái Khanh Khanh này, anh trai em là anh em sinh đôi đúng chứ?"

“Vâng?” Cố Khanh Khanh không biết vì sao đột nhiên hỏi cái này, ngây người gật đầu: “Đúng vậy nha!"

Sở Đại cũng để đũa xuống, hai tay ôm n.g.ự.c nhìn Triệu Trạch, không biết miệng tên này có thể phun ra được thứ gì.

"Là như vậy, những người trong nhà có gien sinh đôi thì khả năng sinh đôi sẽ lớn hơn những người khác." Triệu Trạch nhấp một ngụm canh trứng tiếp lời: "Giống như nhà của em gái Khanh Khanh, sinh con trai nhiều, thì xác suất sinh song thai là con trai rất rất là lớn."

Những lời này thuần túy anh thuận miệng bịa chuyện.

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông vô cùng bình tĩnh bên cạnh cô: "Anh trai."

Sở Đại tùy ý gật đầu: "Sinh đôi con trai cũng được, nhà chúng ta nuôi nổi, chịu nổi."

Triệu Trạch chế nhạo: "Nói lời này trong đầu có nghĩ đến nhà Khương chỉ đạo viên không? Cậu xem người ta một người làm công tác văn hóa, bị con trai bức thành bộ dáng gì?" Hận không thể mỗi ngày trốn trong quân doanh không chịu về nhà, về nhà y như chịu cực hình.”

Sở Đại ngồi thẳng người: "Cậu đừng thay tớ phát sầu, ngẫm lại đứa con trai trong bụng vợ cậu đi."

Triệu Trạch lúc này lẩm bẩm nói: "... Không biết chừng là con gái đâu."

Hứa Niệm nghe vậy, đúng là dở khóc dở cười.

Sau khi hai vợ chồng ăn xong, Sở Đại gia dọn bàn, kêu Triệu Trạch mang hộp cơm trở lại nhà ăn.

Triệu Trạch trước khi đi không quên nhắc nhở: "Đừng có mãi dùng cái thứ đồ kia, Sở gia cậu cũng cần có người giữ hương khói."

Sở Đại đá hắn, đuổi Triệu Trạch đi.

Chờ hai vợ chồng kia đi rồi, trời đã hoàn toàn tối đen, bên này thời tiết tốt, 6,7 giờ còn sáng, 7h30 ánh trăng mới từ từ từ mặt biển nhô lên.

Sở Đại không vội đi tắm rửa, mang theo Cố Khanh Khanh ra ngoài đi dạo.

Gần đây trời đã dần ấm lên, gió về đêm không có lạnh thấu xương, trăng sáng lạ thường.

Hai người thong thả đi trên con đường đi sau hàng rào ở sân sau, buổi tối Cố Khanh Khanh thường không ra ngoài một mình, cô sợ sau núi có mấy con sâu bọ lạ.

Bây giờ có chồng đi bên cạnh, cô đặc biệt yên tâm, cảm thấy đi đâu cũng được.

Sở Đại đi ở bên phải vợ, 10 đầu ngón tay siết chặt vào nhau, không ai lên tiếng, cùng nhau tận hưởng đêm yên tĩnh.

Đi đến bìa rừng, Cố Khanh Khanh nghe thấy tiếng côn trùng theo bản năng sát vào người chồng.

Sở Đại buồn cười, cô vợ ngày thường gan lớn thực, mà giờ: "Sợ sâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-216.html.]

“Em sợ sâu lông." Cố Khanh Khanh thở dài: “Trên đảo có rất nhiều sâu bọ mà em không biết, trông chúng rất kinh khủng. Hôm qua em xới đất trồng râu có một con sâu lông xù, to hơn sâu lông nhiều lắm, anh lúc đó chẳng ở nhà."

Tự dưng nói mà chạnh lòng kinh khủng.

Sở Đại nắm c.h.ặ.t t.a.y của em ấy, dừng lại bước chân, ôm chặt cô gái vào trong lồng ngực, hôn nhẹ lên trán của em ấy: "Lần sau nhìn thấy mấy con vật đáng sợ thì chạy trước đi, chờ anh trở về, anh thu thập nó."

“Vậy thì nó đã chạy mất từ lâu rồi.” Cố Khanh Khanh cọ cọ trong lồng n.g.ự.c Sở Đại làm nũng: "Hôm nay anh có nghe lời của anh Triệu nói không? Chúng ta nếu mà có con rất có khả năng là sinh đôi đó."

Sở Đại mỉm cười nhìn em ấy: "Ừ, muốn cùng anh sinh con?"

“Muốn nha!" Hơi thở ấm áp của Cố Khanh Khanh phả vào cổ anh: "Em rất muốn, rất muốn cùng anh có con."

Sở Đại ánh mắt tối sầm lại, bàn tay ôm eo em ấy siết chặt, khiến cả người em ấy kề sát vào người mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cô giáo Cố này, em từ mai nói không chừng bận rộn hơn cả anh, muốn có con, em có thể chịu được sao?"

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, Cố Khanh Khanh làm sao không cảm nhận được sự thay đổi của anh ấy chứ, thở dài: "Em có phải không nên nói chuyện này hay không?"

"Không phải." Sở Đại híp mắt nhìn em ấy: "Em có chuyện mình muốn làm, đây là chuyện tốt, anh ủng hộ em."

"Chuyện con cái không vội."

Cố Khanh Khanh buột miệng thốt ra: "Em vội nha!"

Người đàn ông ngây người, khom lưng dựa vào vai vợ, thấp giọng cười: "Vợ à, vì sao?"

“Các chị dâu trên đảo đều có con, có mỗi em không có." Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Người ta sau lưng nhất định nghị luận anh không được."

Sở Đại nhớ tới lời nói của Triệu Trạch bảo anh ở chiến trường bị thương, nụ cười trên mặt liền nhạt đi.

Anh chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt bình tĩnh nhìn nữ nhân trước mặt, em ấy có vẻ là tự giác bản thân nói sai rồi, đang không biết phải làm sao.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy đanh lại, thật lâu không lên tiếng, liền hoảng sợ.

“Anh trai.” Cô bắt đầu cọ cọ cằm anh ấy.

Sở Đại nhàn nhạt mà nhìn cô.

Cố Khanh Khanh lúc này thật sự không biết phải làm sao, vội vàng thấp giọng dỗ dành anh ấy: "Em biết sai rồi! Về sau nhất định không nói anh không được, anh là tốt nhất."

Càng nói chuyện càng hỗn loạn, rốt cuộc Sở Đại cũng không kìm được ý cười trong mắt, không đợi em ấy không nói tiếp, môi mỏng chặn cái miệng nhỏ xinh lại, gần như là Cố Khanh Khanh không chịu nổi nữa mới dừng lại.

Còn chưa kịp thở hoàn hồn Cố Khanh Khanh đã bị Sở Đại khom lưng vác lên vai, đi về phía sân trước —

"Anh nhớ rõ, em hôm nay hẳn là có thể rồi."

Loading...