Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:15
Lượt xem: 14

Sở Đại cười nhạo: "Chiều vợ còn phải chờ đúng thời điểm à, có phải Hứa Niệm nhà cậu không mang thai thì không ăn được quả quýt chua này?"

Triệu Trạch bị dỗi mấy câu á khẩu, không trả lời được, tai thính, anh có thể nghe thấy tiếng cười nói của nữ nhân ở phía sân sau.

Anh hạ giọng: "Lần sau đừng nói chuyện này trước mặt A Niệm."

Hứa Niệm bây giờ đặc biệt nhạy cảm, có lúc cho rằng Triệu Trạch tốt với mình như vậy là vì bản thân đang mang thai đứa nhỏ, đặc biệt là so sánh giữa Sở Đại và Cố Khanh Khanh.

Nói cho cùng, bởi vì trước kia anh đối với vợ không để bụng, không phải em ấy chịu không nổi chạy đến Binh Đoàn e là anh không biết vợ ở nhà bị ủy khuất nhiều đến vậy.

Sở Đại gật gật đầu, ý bảo đã biết.

Nghe thấy tiếng nói chuyện ở sân trước, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm nhìn nhau: "Bọn họ đã về rồi!"

Nói xong, không đợi Hứa Niệm phản ứng, cô nhanh nhảu chạy ra sân trước.

Nhìn thấy nam nhân cao gầy đĩnh đạc, lao ra lao vào vòng tay của anh ấy: "Anh trai!"

Cô có rất nhiều điều để muốn nói với anh, chuyện hôm nay ở nhà ăn, chuyện trường học đều muốn nói.

Sở Đại tùy ý để em ấy đu lên người mình, tay phải cầm hộp cơm, tay trái cầm cái gói gì đó, cúi đầu cười cười: "Người anh dơ."

Cố Khanh Khanh cọ cọ: "Em không chê anh nha!"

Triệu Trạch ở bên cạnh nhìn trò hay, tiến lên ôm lấy Hứa Niệm, cười nói: “Hai người này không biết ngại ngùng gì cả. Nếu có kẻ lắm mồm lại bảo tác phong không tốt."

“Đây là sân nhà của tớ." Sở Đại cười, liếc nhìn sang: "Không quen nhìn có thể về đi."

"Như vậy không được, Triệu Trạch đưa Hứa Niệm vào nhà: "A Niệm, chúng ta ăn xong rồi mới về, em gái Khanh Khanh từ nhà mang theo mấy bình củ cải muối cay, lấy ra nếm thử, gần đây nhạt miệng quá, ăn nhiều nhất là hải sản."

Hứa Niệm lặng lẽ đi theo anh vào trong nhà.

Sở Đại cười lắc đầu, chờ vợ từ người mình xuống rồi mới đưa gói lá cây cho em ấy: "Trở về anh thuận tiện hái cho em ít quả chà là, anh chưa ăn qua chưa biết hương vị thế nào, em nhìn xem có thích ăn hay không? Thích ăn mai anh còn hái."

“Hả?” Cố Khanh Khanh cẩn thận mở lá ra, thấy quả chà là màu đỏ đen ở bên trong, hiếu kỳ: "Cái này là quả chà là sao anh? Có thể ăn không?"

"Có thể." Sở Đại cười nói: "Anh thấy Triệu Trạch ăn rồi mới hái."

Cố Khanh Khanh bật cười, cô cầm lấy một quả đưa vào miệng anh ấy: "Vậy anh nếm thử xem, có ngọt hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-215.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại nắm lấy tay em ấy, cắn một ngụm. Một lúc sau mới nói: "Ngọt."

Cố Khanh Khanh đem phần còn lại nhét vào miệng, nhai nhai, xác nhận ngọt: "Có điểm giống quả hồng ở nhà nha!"

Nam nhân mỉm cười gật đầu: "Ăn cơm trước đi!"

Khi họ đến phòng khách, Hứa Niệm và Triệu Trạch đang ngồi vào bàn ăn cơm rồi, thấy hai người đến, Triệu Trạch bộ dạng như chủ nhân của căn nhà, vung tay lên: "Ngồi xuống đi, xem như nhà mình."

Trong mắt mang theo ý cười, Sở Đại kéo ghế ra để Cố Khanh Khanh ngồi trước, tự mình mở hộp cơm, đi vào phòng bếp lấy bộ chén đũa.

Chờ anh đi ra, xới cơm cho Cố Khanh Khanh rồi mới ngồi xuống ăn.

Triệu Trạch trêu chọc: "A Niệm nhà anh mang thai chỉ mới có đãi ngộ này, em gái Khanh Khanh này, em có phải có hay không?"

Nói xong ánh mắt đảo quanh hai vợ chồng Sở Đại.

Cố Khanh Khanh sắc mặt đỏ bừng: "Nào có, anh Triệu là bác sĩ, ánh mắt không tốt hả? Cứ liếc thoắng mãi thế?"

Hứa Niệm cũng cười cười, nhỏ giọng nói: "Em không thấy anh ấy đeo kính sao?"

Triệu Trạch lắc đầu: "A Niệm nhà anh em theo học hư rồi, trước kia ngoan ngoãn biết bao nhiêu, hiện tại ..." Anh vẻ mặt một lời khó mà nói hết thở dài.

Sở Đại đá ghế, tản mạn nói: "Hừ, ăn tôm hùm còn không bịt được miệng của cậu."

“Ít nhất thì một con bào ngư to bằng lòng bàn tay mới được." Triệu Trạch lẩm bẩm, rồi hỏi: “Hôm nay bọn anh đến nhà ăn nghe nói chuyện trường học, em gái Khanh Khanh này, chuyện trường học đã xong xuôi rồi?"

“Thành rồi.” Cố Khanh Khanh bỏ một miếng thịt ba chỉ vào chén của nam nhân: "Khương chỉ đạo viên hiệu suất làm việc rất cao, em nói khu Bắc chúng ta có dãy nhà không tồi, anh ấy liền đem người dọn bàn ghế sang."

"Anh ấy là bị mấy cái tổ tông trong nhà quậy đến điên rồi. Mà này, em đúng là giúp bộ đội một chuyện tốt, ban ngày các chiến sĩ đều vội không rảnh quản, trong nhà con cái là do vợ chăm lớn." Triệu Trạch cắn miếng tôm hùm to: "Về sau con trai nhà anh phải nhờ em rồi."

Hứa Niệm giận dỗi: "Làm sao anh biết là con trai, có phải anh trọng nam khinh nữ? Hiện giờ không thịnh hành kiểu như vậy."

"Đúng vậy." Sở Đại lười biếng phụ họa: "Lão Triệu này, đừng quên bản thân mình là đảng viên, tư tưởng trọng nam khinh nữ là không thể chấp nhận được."

"Không phải, tớ nghĩ nơi này hoang vắng và hiu quạnh. Con trai chịu khổ một chút cũng không sao. Nếu là con gái, phải giống Khanh Khanh nhà cậu được thương yêu kiều dưỡng mà lớn lên, hiện giờ tớ đâu có điều kiện này đâu?"

Triệu Trạch tròng mắt vừa chuyển, đào hố cho lão bạn: "Lão Sở, hai người lúc nào sinh con? Thích con trai hay con gái?"

"Xem Khanh Khanh." Sở Đại bình tĩnh ăn cơm do vợ gắp cho mình, không chút hoang mang: "Tớ sao cũng được."

Cố Khanh Khanh lại gắp khoai tây vào chén của Sở Đại, cười tủm tỉm: "Em nghe Sở Đại, anh ấy nói khi nào muốn có con thì khi đó có cũng được."

Loading...