Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 214
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:13
Lượt xem: 9
Những người này đều đã trải qua thẩm tra chính trị nghiêm khắc, đặc biệt anh cả làm phi công kia, lý lịch đỏ, Khương Thắng cũng yên tâm, mới lớn mật đưa bọn nhỏ cho Cố Khanh Khanh dạy.
Không cần lo lắng em ấy cố ý dạy hư bọn nhỏ.
Lúc này, đột nhiên có người mở miệng: "Đám nhóc gây sự, quậy như quỷ, có thể an tĩnh ngồi trong phòng đọc sách viết chữ sao?"
Câu hỏi này cũng là nỗi sầu trong lòng hầu hết các quân tẩu, ở nhà cha mẹ còn quản không được chứ nói gì đến vợ Sở doanh trường chưa đến 20 tuổi này.
Vợ của Trương Kiến Thiết, Vương Tần, trong lòng tính toán, thằng nhóc thối nhà mình lúc trước ở Binh Đoàn còn đọc sách hai năm, hiện tại tòng quân trình độ văn hóa cao không ít, thằng nhóc này quyết tâm muốn tham gia quân ngũ, để thằng bé về sau nhập ngũ có thể đánh ra tiền đồ, cần thiết đi học.
Bằng không, y như cha nó, cậy mạnh đánh giặc, người ta Khương chỉ đạo viên làm công tác văn hóa thật tốt, ngồi ở doanh bộ viết viết vẽ vẽ văn kiện, truyền mệnh lệnh.
Tuy là nghĩ như vậy, mà lòng sợ thằng nhóc thối kia không đáp ứng, hơn nữa cái cô vợ của Sở doanh trường này, cô nhìn sao mà chẳng vừa mắt. Lúc trước ở trên tàu đi lên đảo, trước mặt bao người cùng Sở doanh trường cử chỉ thân mật, lại ở bãi biển nhìn bọn họ rồi quay đầu rời đi.
Điều quan trọng hơn là cô cảm thấy cái chức vị doanh trường này, chồng mình nắm chắt, chồng cô là từ mưa b.o.m bão đạn ra tới, đánh qua biết bao nhiêu trận đánh ác liệt, đạn dày xéo thân thể bao nhiêu lần, bây giờ lưu lại mầm bệnh, cứ dầm mưa là toàn thân đau nhức.
Sở Đại trẻ hơn chồng cô rất rất nhiều, dựa vào cái gì?
Cứ nghĩ như vậy, càng cảm thấy nên đưa Hỗn Thế Ma Vương nhà mình đi lăn lộ cô ta một chút đi.
Sự việc được giải quyết ổn thỏa, Khương Thắng dẫn người chị dâu quân nhân gầy gò xung phong đến trước mặt Cố Khanh Khanh, cười nói: "Hai người làm quen với nhau trước đi, sáng mai bắt đầu đi dạy học, tôi còn có việc, đi trước, có yêu cầu gì lúc nào cũng có thể đến tìm tôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vâng!" Cố Khanh Khanh nuốt con tôm sốt cà chua xuống bụng: "Ngài bận rộn đi ạ!"
Khi Khương Thắng rời đi, Cố Khanh Khanh kéo ghế bên cạnh để cho người chị dâu gầy gò ngồi, cười tủm tỉm giới thiệu: "Xin chào, chị dâu, em tên là Cố Khanh Khanh, từ nay chúng ta là đồng chí trên một chiến hào nha!"
Chị dâu quân tử gầy gò vốn khá căng thẳng sau khi nghe lời này cả người thả lỏng một chút, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh: "Xin chào, tôi tên là Bạch Đào."
"Hả? Tên nghe hay ghê, về sau em gọi chị là chị Đào Tử được không?"
“Ừ.” Bạch Đào gật đầu, dùng ngón tay bới mép hộp cơm: “Vậy tôi sẽ gọi cô là Khanh Khanh.”
"Được chứ."
Chỉ mười phút sau khi ăn, Cố Khanh Khanh từ cô ấy nắm sơ tình hình cơ bản gia đình chị ấy, chồng chị ấy là Vu Thành, là liên trường, từ chiến khu phương Đông điều lại đây.
Hai vợ chồng có một cậu bé năm tuổi tên là Vu Dương, đến đảo rồi đi theo Trương Tháp quậy banh nóc, không cách nào gọi trở về. Tính cách của Bạch Đào có phần giống với Hứa Niệm.
Cứ vậy, một khoảng thời gian ngắn, Cố Khanh Khanh đã có thêm một người bạn mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-214.html.]
Ăn xong, cô trở lại nhà, chợp mắt một lúc, sau khi ngủ dậy liền bắt đầu xới tung ruộng rau.
Đầu tiên nhổ những đám cỏ dại mọc ven ruộng rau, sau đó đem nước rửa mặt còn chưa đổ đi đi tưới nước.
Hứa Niệm vừa tỉnh dậy, chống bụng đi về phía bên này: "Khanh Khanh, em có ở nhà không?"
“Có, chị A Niệm ơi, em đang ở sân sau!” Giọng Cố Khanh Khanh trong trẻo kêu lên.
Hứa Niệm mỉm cười, chậm rãi đi ra sân sau, nhìn thấy Khanh Khanh đang tưới nước: "Chiều chị không biết làm gì, một mình ở nhà không được, anh Trạch nói buổi tối về mang cho chị ít quả dại khai vị, vừa lúc chiều nay chị ở nơi này, được không?"
“Có cái gì mà không được chứ." Cố Khanh Khanh kéo cái ghế hôm qua chưa dọn vào nhà cho Hứa Niệm: "Chị không đến tìm em em cũng sẽ đến tìm chị thôi hà, chuyện trường học đã thành rồi, chỉ đạo viên quyết định mai sẽ nhập học."
“Chuyện này khi chị đi múc cơm đã nghe nói." Cô đi ăn muộn hơn Cố Khanh Khanh, khi đến nơi Cố Khanh Khanh đã về rồi, bất quá nghe các chị dâu bên cạnh vẫn luôn nói thầm với nhau, cũng biết đại khái.
"Nghe nói có một chị dâu nữa cùng em dạy xấp nhỏ?"
“Đúng vậy, vợ của liên trường Vu Thành, tên là Bạch Đào.” Cố Khanh Khanh đứng thẳng người, nhìn Hứa Niệm híp mắt: "Tính cách rất giống chị, nói không chừng hai người sẽ thành bạn tốt với nhau."
Hứa Niệm vui vẻ gật đầu: "Có cơ hội có thể quen biết một chút."
Cố Khanh Khanh phát hiện ra từ khi chị Hứa Niệm mang thai, tính cách rộng rãi hơn nhiều, cũng có khả năng là được Triệu Trạch che chở, tính cách chậm rãi thay đổi.
Cố Khanh Khanh đặt chậu rửa mặt sang một bên, nhưng cũng không thể nhàn rỗi, ngồi xổm bên cạnh hàng rào nhổ cỏ: "Sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi, hay là ngày mai chúng ta cùng nhau đi nhà ăn ăn cơm? Nhà chị ấy có một đứa nhỏ 5 tuổi, nghe nói quậy dữ lắm, em nghe mà sợ, sợ không quản được."
Trên đảo rõ ràng có nhiều bé trai hơn bé gái, hầu hết đều mới 5, 6 tuổi, tuổi mà quậy kinh khủng, sợ là cả chó sói cũng dám chọc.
Hứa Niệm mím môi cười, "Được."
Hai người trò chuyện đến hơn năm giờ chiều. Cố Khanh Khanh đã gần xử lý gần xong sân sau, Hứa Niệm gợi ý: "Hàng rào cùng góc tường có thể trồng hoa, nghe nói sau núi có hoa dại rất đẹp, đến lúc đó đi nhổ vài gốc lại đây trồng?"
“Vâng, nghe chị." Cố Khanh Khanh liếc nhìn chân tường trắng, đúng là khá đơn điệu.
Sau sáu giờ, Sở Đại trở về từ nhà ăn mang cơm về, trong tay còn cầm lá cây gói cái gì đó.
Triệu Trạch đi về nhà không thấy vợ, đoán là vợ đi tìm em gái Khanh Khanh nên xách hộp cơm lại nhà Sở Đại cùng nhau ăn cơm.
Trên tay anh ấy cũng cầm một cái bao căng phồng, cũng dùng lá cây gói lại.
Vừa bước vào sân còn không quên trêu chọc Sở Đại: "Này, vợ tớ mang thai tớ mới hái quả quýt chua cho em ấy, vợ cậu không lẽ cũng có?"