Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:09
Lượt xem: 18
Thằng con thối nhà Trương Kiến Thiết thành vua đám nhỏ, mỗi ngày mang đám nhóc chạy toán loạn khắp nơi, bắt đầu hừng đông đã không thấy mặt mũi, buổi tối mặt trời lặn mới về nhà.
Quân tẩu tùy quân không quan tâm, mà có quan tâm cũng quản chẳng được, hai ngày này anh nghe nhiều nhất là quân tẩu đi lung tung tìm con, mở miệng chính là: "Chỉ đạo viên này, con nhà tôi đến giờ còn chưa về ăn cơm, ngài hỗ trợ phái người tìm giúp với, trên đảo lớn quá, bọn nhỏ chui ra sau núi thì không tài nào tìm ra được."
Khương Thắng cũng thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì, đang lo lắng làm sao mà quản đám nhóc này, gật gù chưa có đối sách thì Sở Đại trình kế hoạch lên trên.
Sở Đại không ngờ chỉ đạo viên đồng ý nhanh như vậy, có chút kinh ngạc: "Anh không cần đánh báo cáo lên trên sao?"
“Gửi điện tín là được rồi." Khương Thắng đặt cái ca tráng men xuống: "Chuyện này định vậy đi, ngày mai tôi sẽ xử lý lớp học, cậu quay về nói với em dâu một tiếng, tôi sẽ xin cho em ấy một cái biên chế văn chứ, cũng có thể lấy thêm tiền trợ cấp."
Thấy nam nhân kia không nói lời nào, Khương Thắng càng nóng nảy: "Tôi biết cậu là con trai thủ trưởng, trong nhà không thiếu chút tiền này, nhưng là hiện tại con em hải quân nơi này thực sự yêu cầu một giáo viên."
Sở Đại phiền não: "Không phải, trước đừng nói đến tiền phụ cấp. Anh cấp cho Khanh Khanh một cái biên chế, người khác sẽ không nói con dâu tư lệnh quân khu đi cửa sau sao? Anh không sợ người khác chọc cột sống của anh?"
Khương Thắng cũng đến từ quân khu phía Nam, đương nhiên biết quan hệ giữa Sở Đại và tư lệnh quân khu, thờ ơ nói: "Có tầng quan hệ này bên trên mới yên tâm, con dâu của thủ trưởng, gia thế bối cảnh không cần tra xét, cũng chẳng sợ là đặc vụ tiết lộ cơ mật trên đảo, tôi thấy tốt đấy. Ai muốn chọc cột sống tôi thì chọc thôi, tôi không tin có người không muốn con cái nhà mình đi học."
Không ngờ ngữ khí của anh ấy lại gấp gáp như vậy, Sở Đại nghĩ đến anh ấy có tận ba đứa con trai, trầm mặc một lát, giọng điệu có chút hả hê: "Gần đây trong nhà không yên sao?"
Khương Thắng xua tay, hiển nhiên không muốn nói thêm về chuyện này.
Đứa nhỏ nhất còn đang b.ú sữa mẹ, đứa lớn nhất đã đến tuổi gà chọi, còn đứa thứ hai thì mỗi ngày đi theo phía sau con trai Trương Kiến Thiết quậy tơi bời.
Anh mỗi ngày bận rộn không ngừng, chờ kho cất b.o.m nguyên tử sửa xong, còn phải đào kho dự trữ kho đạn, mệt cả tinh thần cả thể xác, không rảnh quan tâm những thứ khác.
Bà vợ trong nhà một cái chữ to cũng không biết, vâng vâng dạ dạ, chỉ lo đến việc cho con cái ăn cơm mà thôi.
“Cậu nha, về sau vẫn là nên ít sinh mấy đứa con trai đi." Khương Thắng thở dài, sầu đến gãi đầu: "Con mẹ nó, oan gia."
Vốn dĩ Sở Đại còn không để bụng, thẳng đến khi anh ấy mắng ra câu thô tục này.
Có thể làm chỉ đạo viên chửi thô tục, xem ra sinh con trai đúng là không được.
Sở Đại suy nghĩ một chút, "Tôi trở về nói chuyện với Khanh Khanh. Trước thử hai tuần, không được thì thôi." Anh sợ vợ mình không mang được đám nhóc Hỗn Thế Ma Vương này.
“Được, được, được.” Khương Thắng ngồi trở lại ghế, đưa cho Sở Đại một kiện văn kiện tiêu đề đỏ: "Việc này buổi tối trở về rồi nói xong, trước xem cái này."
Buổi trưa, Cố Khanh Khanh một mình đến căn tin ăn cơm, về nhà chợp mắt một lát liền bắt đầu sắp xếp trồng rau ở sân sau, cô đã đánh tiếng với lão Chu, nước vo gạo đều để lại cho cô làm phân bón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-212.html.]
Hạt giống rau đã gieo, có thể lớn lên như thế nào phải xem ý trời, nếu cô thật sự làm cô giáo, cô không có thời gian để chăm phần đất trồng rau này.
Buổi tối, Sở Đại trở lại, nói lại những lời Khương Thắng với vợ, thuận tiện cầm cái ca tráng mén uống miếng nước, khát quá: "Ý của Khương chỉ đạo viên là ngày mai mau chóng tổ chức đi học, tốt nhất là mai có thẻ khai giảng, em có thể chọn khu phòng học, bàn ghế bọn anh đến dọn."
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vội vàng như vậy?” Cố Khanh Khanh không còn cảm giác muốn ăn uống nữa, dư lại đồ ăn đổ lại cho chồng: "Em không có sách giáo khoa, giáo án gì cả."
"Bắt đầu từ ghép vần những chữ lạ đi, anh xem ý tứ của chỉ đạo viên là muốn em quản toàn bộ trẻ con, không cho đi chơi loạn nữa." Sở Đại ăn nốt phần cơm còn lại của vợ, chậm rì rì đáp: "Sách vở giáo án Khương chỉ đạo viên sẽ nghĩ cách, 10 ngày nữa là thuyền vật tư đến đây rồi."
Chỉ cần những đứa nhóc này không chọc vợ anh khóc, anh cảm thấy việc này không tồi, giúp bộ đội giải quyết một chuyện phiền toái không nói, cả vợ cũng có việc làm.
Anh biết vợ là người không chịu ngồi yên.
Chờ em ấy trở thành giáo viên, hai vợ chồng bận rộn, chuyện con cái đành phải gác lại.
Chuyện đã giải quyết xong như thế này, đến đêm Cố Khanh Khanh trằn trọc trằn trọc mãi không ngủ được, vẫn là Sở Đại đem người ôm vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ lưng cho em ấy ngủ.
Cố Khanh Khanh trong lòng nhớ thương chuyện này, hôm sau nam nhân đi chấp hành nhiệm vụ, bản thân ăn cơm, hộp cơm rửa sạch mang sang nhà ăn, sau đó đi dạo khắp nơi.
Cố Khanh Khanh thật đúng nhìn thấy bộ quần áo vải lam thô của Trương Tháp, cách nhà cô khoảng 3 căn nhà, cách cái hàng rào, đếm đếm sơ qua, hai cái mụn vá trên vai, eo, sườn, không hề sai.
Quần cũng có hai cái mụn vá hai bên mông, liền kề nhau.
Cô không vội gọi Trương Tháp ra ngoài, lúc này chắc thằng bé cũng không ở nhà.
Loanh quanh thêm hai vòng nữa, hóa ra mấy căn nhà khu trước vậy mà còn trống, vị trí không tồi, ở giữa bốn khu, tiện cho bọn trẻ đi học.
Cô đến doanh trại, báo chiến sĩ gác cổng tìm gặp Khương Thắng.
Cô đi thẳng vào chủ đề: “Chỉ đạo viên, em đã chọn được phòng học, phòng học ở khu Bắc."
Khương Thắng vui mừng khôn xiết: "Được, em dâu này, em chờ chút anh kêu mấy chiến sĩ sang giúp em dọn bàn."
Những người khác đã đi đào hầm rồi, Khương Thắng điều động binh lính đóng giữ ở doanh trại, tự mình mang đội đi khu Bắc.
Nhìn thấy đoàn cán bộ, chiến sĩ hùng hậu, có chị dâu tò mò cất tiếng hỏi: "Khương chỉ đạo viên này, các người đi đâu vậy?" Sao vợ của Sở doanh trường cũng đi theo bên cạnh thế nhỉ?
“Chuyện tốt." Khương Thắng thoải mái cười to: "Trên đảo chúng ta chuẩn bị có trường học."