Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:07
Lượt xem: 6
Mặc dù đã để qua một ngày một đêm mà hải sản ăn vào trong miệng vẫn có vị tươi, Cố Khanh Khanh chỉ bỏ chút muối, nước, gừng xắt nhỏ cho vào nấu, không bỏ thêm cái gì khác.
Sau khi ăn xong hai con nghêu, thân thể của Triệu Trạch mới thả lỏng ra.
Hên quá, không sao, ăn ngon.
Cố Khanh Khanh cùng trò chuyện với Hứa Niệm, cô nói chuyện trẻ con trên đảo không có sách để đọc, không có trường học, Hứa Niệm trầm mặc nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, không có gì ngoài ý muốn xảy ra, đứa con này của cô sẽ lớn lên trên đảo.
Cô nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, nhẹ giọng nói: "Khanh Khanh, em có phải nghĩ đến mở trường học trên đảo?"
“Hả?” Cố Khanh Khanh sững sờ, cô thật chưa nghĩ tới chuyện này.
"Hòn đảo này quá xa xôi và hoang vu, trước không nói có giáo viên nào nguyện ý đến đây hay không, việc thẩm tra chính trị cần một thời gian."
Triệu Trạch tiếp lời: "Các em cũng biết nơi này cần xây dựng căn cứ quân sự đúng không? Sao có thể để người không rõ thân phận đi vào, đặc biệt là phần tử trí thức, thẩm tra chính trị từ tổ tông mười tám đời, thẩm tra hôm qua đi đâu mua đồ ăn, ít nhất cần hai tháng."
Cố Khanh Khanh liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, Sở Đại nhẹ gật đầu.
Cô cầm đũa chọc vào chén thịt cá, đau đầu.
"Em cảm thấy em cũng chẳng làm được. Em chưa bao giờ làm giáo viên, không biết dạy như thế nào."
“Thử xem đi.” Hứa Niệm bên cạnh thì thầm, “Có vẻ như tùy quân khá ít những quân tẩu biết chữ đọc sách, trên đảo nhiều trẻ con, cả ngày ở bờ biển chơi không phải chuyện hay."
Kể từ khi mang thai, cô đã bắt đầu đứng với tư cách một người mẹ mà suy nghĩ, Khanh Khanh đã tốt nghiệp cao trung, tới dạy trẻ con không thành vấn đề.
Cô hy vọng rằng các con của cô lớn lên có thể đi học, đọc sách.
“Anh trai.” Cố Khanh Khanh theo bản năng nhìn về phía Sở Đại, ý muốn hỏi ý kiến của anh ấy.
Sở Đại mỉm cười: "Xem ý nguyện của em, em muốn dạy thì anh đánh báo cáo lên trên, không muốn cũng không sao, chờ bên trên điều phái người lại đây là được." Văn chức ở bộ đội không ít, từ quân khu Phương Nam điều mấy người lại đây là được, không nhất thiết phải tìm giáo viên từ bên ngoài.
Tất nhiên, tốt nhất là emấy sẵn lòng dạy. Văn chức có nhiệm vụ của chính mình, điều động là việc phức tạp, hơn nữa trú đảo, một là ý nguyện, mệnh lệnh đi theo phía sau.
Tới trú đảo là tự mình báo danh, không có điều động ép buộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-211.html.]
Cố Khanh Khanh thất thần: “Để em ngẫm lại."
Sau khi ăn xong chậu hải sản lớn, Triệu Trạch đứng dậy lấy đũa quét vỏ vào bát, rồi lấy giẻ lau bàn, hộp cơm không cần Hứa Niệm dọn dẹp. Triệu Trạch là một người đàn ông tốt.
Hai vợ chồng rất coi trọng đứa bé cưng này, Triệu Trạch không dám để Hứa Niệm làm gì, chỉ để vợ an tâm dưỡng thai.
Cố Khanh Khanh và Sở Đại trở lại nhà mình, Sở Đại đi rửa hộp cơm, cô ngẩn người ngồi ở bên giường.
Sở Đại đi vào, thấy vợ đang phát ngốc, không biết đang suy nghĩ gì.
Vốn dĩ anh muốn ngồi bên cạnh cô, nhưng sau khi nhìn thấy trên người mình dính đầy bùn cát, anh liền kéo ghế ra, ngồi xuống trước giường, gọi: "Vợ à!"
Cố Khanh Khanh ngơ ngác nhìn anh.
Nam nhân đưa tay lên xoa đầu em ấy: "Em muốn làm giáo viên sao?"
Cố Khanh Khanh buồn rầu, dụi đầu vào lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, "Em không biết, em sợ mình không đảm nhận được, cơ mà nhìn cháu trai nhỏ bọn họ không được đi học thì trong lòng em nghẹn muốn chết, em rất muốn giúp bọn họ."
Sở Đại hiểu ý, "Vậy thì thử xem đi, ngày mai anh sẽ đánh báo cáo lên trên, đi dạy thử hai tuần, không được thì thôi, hậu quả anh sẽ gánh."
Cố Khanh Khanh ngây người nhìn anh hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng dậy ngã vào vòng tay anh, cả người đẩy về phía ghế dựa, em ấy đang ở trước mặt anh.
Đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng vợ, kéo vợ ngồi vào trong lòng mình: "Người anh dơ, vợ ngốc này." Sở Đại than lên một tiếng.
“Em mặc kệ cơ, em chỉ muốn ôm anh thôi.” Cố Khanh Khanh vòng tay qua cổ anh không buông, cô ngồi trên đùi anh, dụi đầu vào cổ anh, nũng nịu nói: "Sao anh tốt đến như vậy, anh trai."
“Giờ em mới phát hiện sao.” Sở Đại hôn lên mái tóc của em ấy: "Không tốt anh trai em có thể yên tâm giao em cho anh."
“Vâng, anh nói đúng.” Cố Khanh Khanh đồng ý cái cách nói này.
Ngày hôm sau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại đến tìm, nói chuyện với chỉ đạo viên Khương Thắng về việc này, Khương Thắng không chút do dự: "Tôi đồng ý đơn xin này của cậu, để em dâu đến xem chỗ nào dùng làm lớp học, em dâu coi trọng khu nhà nào thì dùng khu nhà đó, trên đảo nhiều nhất là phòng trống."
Chuyện này làm anh phát sầu, hai ngày nay, trẻ con đi nơi nơi chạy loạn, người lớn trong nhà thì mặc kệ. Nhà anh ba đứa ở quân khu Phương Nam còn đi học, đến đây cứ y như chim sổ lồng.
Mỗi ngày đi chơi, chơi đến điên rồi.