Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:05
Lượt xem: 8

Cậu bé trầm ngâm gãi đầu: "Trên đảo chúng ta không có trường học nha."

Cố Khanh Khanh cũng sửng sốt.

Khi cậu bé đi khỏi, cô nhìn con cá mú đang bơi trong chậu rồi phát ngốc.

Hôm đó trên tàu ra đảo, nhìn quân tẩu đi theo chồng đến 30-40 người, đại đa số mang theo con cái tới tùy quân, mỗi nhà đều như nhau khoảng 2-3 đứa con.

Nghe Sở Đại nói hai tháng nữa còn một đợt tân hải quân đến Trú đảo, tùy quân khẳng định không ít, đến lúc đó một đám trẻ con ở cùng nhau, mỗi ngày chạy ngoài bờ biển chơi cát, bắt cua, không đọc sách? Không đi học?

Nghĩ đến đây thôi đã phát sầu.

Buổi tối, Sở Đại trở về, bưng cơm từ nhà ăn bước vào nhà. Thấy vợ héo queo ngồi trước cửa nhà, trước đưa hộp cơm cho vợ, chính mình trong sân cầm khăn lông vỗ vỗ cát trên người.

“Làm sao vậy? Không thoải mái?”

"Không có." Cố Khanh Khanh nhìn anh ấy cầm hộp cơm, thở dài nói: "Hôm nay, cháu trai nhỏ sáng sớm đưa cho em con cua, còn có một con cá mú, nói là muốn bồi bổ cho anh."

“Trương Tháp?” Nam nhân nhướng mi cười nói: “Đứa nhỏ này khá thú vị.”

Nam nhân trêu: "Vậy sao em không vui? Tặng cho anh là tặng cho em, em yên tâm ăn đi."

“Không phải vì chuyện này, em sẽ không đoạt đồ ăn của anh." Cố Khanh Khanh đứng dậy trước, đặt hộp cơm một bên trên bàn đá, tiến lên giúp anh lau mặt: “Em nghe nói, cháu trai nhỏ đọc sách hai năm, hiện tại trên đảo không có trường học, chẳng lẽ trẻ con trên đảo cứ như vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bên trên có an bài gì sao? Điều phái thêm vài giáo viên đến đây hay gì đó." Cô đưa tay lau lau bùn đất trên cằm anh ấy.

"Vấn đề này ..." Sở Đại suy nghĩ một chút nói: "Anh chưa nghe nói qua, mới vừa tới đảo cũng không nghĩ tới. Ngày mai anh sẽ hỏi chỉ đạo viên, đánh cái báo cáo lên trên."

Ước chừng bên trên không ngờ nhiều quân tẩu mang theo con tùy quân đến vậy, bên này quá hoang vắng, đều đang trong trạng thái khai phá, ngay từ đầu đã nói tình huống cho các chiến sĩ, không giấu diếm.

Đừng nói là bên trên không ngờ tới, ngay cả Sở Đại và Cố Khanh Khanh cũng không nghĩ đến.

Lúc trước do dự có nên đưa em ấy lên đảo chịu khổ không, còn Cố Khanh Khanh cũng nghĩ rằng chắc tùy quân cũng chỉ có cô cùng Hứa Niệm.

"Chuyện này phải báo cáo với cấp trên, nói chuyện rõ ràng nha, nhiều trẻ con vậy không thể để bọn họ đi chơi không đi học, quá đáng tiếc." Cố Khanh Khanh treo khăn lông trở về, thở dài.

Mấy anh em Cố gia đều đã học hết cấp 3, cha chú đều học hết sơ trung, tuy là chưa học xong nhưng ít nhất biết chữ.

Ông nội lúc đầu không đọc sách nên chỉ biết vài con chữ, mới đặt tên cho anh trai cô là Cẩu Thặng, Cẩu Đản.

Sở Đại gật đầu: "Chuyện này anh sẽ nói với chỉ đạo viên."

Hai người vào nhà, vừa lúc Sở Đại chuẩn bị nhấc nắp hộp cơm lên, Cố Khanh Khanh đã mang hải sản từ nồi mang ra, to bự một chậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-210.html.]

Động tác tay của Sở Đại khựng lại: "Trương Tháp mang cá đến sao? Nhà chúng ta nhiều đồ ăn quá ăn không hết, cá rất dễ chết, nếu không đưa sang cho Hứa Niệm." Vừa lúc chia sẻ hải sản này cho Triệu Trạch nếm thử.

Không chút do dự, Cố Khanh Khanh bưng chậu đi thẳng ra cửa: "Vậy thì anh lấy hộp cơm mang sang đó luôn."

Xem ra em ấy đối với tay nghề mình không quá tin tưởng, nếu thật xảy ra chuyện gì, ít nhất bên người có một quân y.

Người đàn ông cười cười, chân dài chống xuống đất, đứng dậy đậy hộp cơm, xách thùng đựng cá đi theo sau vợ.

Triệu Trạch vừa từ nhà ăn múc cơm về liền đụng phải hai vợ chồng này, nhìn thấy chậu hải sản bự trong tay Cố Khanh Khanh, anh nhíu mày: "Đôi vợ chồng trẻ, đây là muốn làm gì? Đi thăm người thân?"

Đừng trách sao anh nói như vậy, Cố Khanh Khanh cầm trên tay một nồi lớn hải sản đã hấp chín, Sở Đại tay trái cầm hộp cơm, tay phải xách cái thùng, bên trong có một con cá mú.

"Thân thích chính là cậu." Sở Đại hơi nâng cằm chỉ vào cửa sân: "Mau mở cửa ra đi."

Triệu Trạch nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Khanh Khanh và chậu hải sản trong tay em ấy, không nói nên lời.

Họ Sở, cậu là cố ý kéo tớ xuống nước.

Biết Hứa Niệm không ăn được hải sản nên cố tình mang qua, chính là chờ anh chứ ai nữa.

Đi theo Triệu Trạch vào nhà, Cố Khanh Khanh nhìn xung quanh, cũng không khác gì nhà của bọn họ, cách bài trí cũng giống nhau, bên ngoài có một cái bàn đá và vài cái trụ đá, kế tiếp là hai cây cọc gỗ đặt trên hai cái cọc tre.

Bước vào phòng, mặt tường bố trí giống nhau, đều thống nhất.

Nhìn thấy bọn họ tới, Hứa Niệm vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: "Khanh Khanh sao em đến đây, còn mang nhiều đồ đến, lại đây, mau ngồi."

Giúp Cố Khanh Khanh đặt chậu hải sản lên bàn, cô kéo ghế ra, cùng Cố Khanh Khanh ngồi xuống.

Nhìn thấy Sở Đại để cái xô sang một bên, Cố Khanh Khanh cười nói: "Chị không phải không thể ăn đồ lạnh tôm cua gì đó sao, nên em mang cho chị con cá, đứa bé ngày hôm qua đưa sang, em ăn không hết nên mang sang cho chị bồi bổ."

Triệu Trạch mở hộp cơm, để đồ ăn trước mặt Hứa Niệm, liếc nhìn chậu hải sản lớn, khóa miệng giật giật, cái này mà tiêu chảy một ngày chắc phải khóc ngất.

Muốn cho chính mình cơ hội sống sót, anh suy nghĩ mãi mới nói một câu: "Buổi sáng anh nghe nói tối qua em nấu phải không? Quên ăn? Bây giờ mới ăn? Không thiu chứ?"

“Thời tiết này làm sao có thể thiu được.” Hứa Niệm cầm lấy chiếc đũa đưa cho Triệu Trạch, lắc đầu nói: “Khanh Khanh có ý tốt, anh không ăn em ăn."

Cố Khanh Khanh cười nhìn anh ấy: "Ăn đi, anh Triệu, có em với Sở Đại ăn với anh mà."

Sở Đại kéo ghế khoanh tay ngồi ở nơi đó, ung dung nhìn Triệu Trạch.

Triệu Trạch đành phải ngồi xuống: "..."

Đôi vợ chồng không lương tâm này.

Loading...