Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:15:03
Lượt xem: 12
Xách theo phích nước nóng, còn chưa ra khỏi sân, cô đã nhìn thấy thằng bé đứng cách đó không xa nhìn đông nhìn tây, bên cạnh còn một cái xô nhựa xanh lá cây.
“Thím nhỏ này!” Nhìn thấy thân ảnh của cô, đứa nhỏ nhảy cẫng lên: "Sao giờ thím mới về? Đi nhà ăn ăn cơm hả thím?"
Giọng nói của thằng bé lớn đến mức Cố Khanh Khanh có thể nghe thấy từng chữ từ xa, cô mỉm cười bước tới, cúi người nhìn đồ trong thùng: "Đúng vậy, cháu không đi nhà ăn ăn cơm sao?"
"Chờ thêm lát nữa, sáng sớm cháu cùng Nhị Bàn, Tiểu Hoan đi bãi bùn bắt hải sản, ngày hôm qua cũng chỉ có cua và nghêu sò, hôm nay cháu bắt được ba con cá mú, cháu mang sang cho thím một con."
Bé nam chỉ vào cá mú trong thùng: "Nó hình như là bị sóng biển đánh vào vũng nước, cháu lấy rong biển lót cho nó không bị con cua kẹp chết."
Cố Khanh Khanh thấy giọng điệu y như người lớn của đứa nhỏ, buồn cười: "Cá này rất khó bắt đúng không? Sau cháu không lưu lại tự mình ăn, nhà cháu nhiều người đúng không, hai con sao đủ phân?"
“Chồng thím quá gầy." Thằng bé căn bản không thuận ý Cố Khanh Khanh: "Thím hầm canh cá cho chồng thím uống đi, mẹ cháu nói bộ đội trú đảo mỗi ngày toàn là làm việc nặng, phải ăn ngon chút bổ sung thể lực."
Cố Khanh Khanh xấu hổ sờ sờ mũi, luôn cảm thấy bản thân là vợ mà không quan tâm Sở Đại được bằng một đứa nhỏ.
“Cám ơn cháu trai nhỏ”, cô đứng thẳng người, mang theo cái ấm nước cùng cái thùng: "Cháu cùng thím vào đi, chờ đổ cái thùng lại cho cháu."
Đứa bé lên tiếng đáp lại, vô tư đi theo cô vào trong nhà.
Cố Khanh Khanh lắc đầu cười, đứa nhỏ này lá gan lớn thật sự.
Khi xuống bếp, cô đặt ấm nước xuống, rót cho thằng bé một cốc nước nóng trước: "Buổi sáng đi biển bắt hải sản chắc là lạnh đúng không? Uống miếng nước ấm áp."
Thằng bé cầm, thổi thổi chậm rãi nhìn cô vớt cá cho vào trong chậu, để tôm cua thả lại vào trong cái thùng, nhanh chóng uống nước, trả cái cốc trở lại.
"Cháu phải đi nhà ăn ăn cơm, lần sau thím muốn ăn cái gì thì cháu bắt cho. Chỉ cần nói trước với cháu là được."
“Được nha.” Cố Khanh Khanh múc một thìa nước bên cạnh, lắc xô, rồi đổ vào chậu thả cả.
Trả lại cái xô cho thằng bé, cô nói: "Cháu chờ thím một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-209.html.]
Nói xong, cô vội vã vào phòng ngủ, lấy ra một ít khoai lang khô và đậu phộng mang từ nhà đến, còn mấy viên chocolate nhân rượu. Toàn bộ nhét vào trong túi thằng bé, Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm: "Cảm ơn cháu nha, cháu trai nhỏ."
Cậu bé vội ngăn hành động của cô: "Ngày hôm qua cháu đã nhận được thù lao rồi, còn có huy hiệu của chú nữa, cháu không thể thu cái này."
“Đây là thù lao lần sau, thím đưa trước." Cố Khanh Khanh chân thật đáng tin đưa đồ ăn vặt vào trong túi thằng bé. Đứa bé này mới 7-8 tuổi buổi sáng đã đi bắt tôm cá cho cô, trong lòng cô có băn khoăn, ngày hôm qua cô vốn dĩ tưởng thằng bé thuận miệng thôi.
Trẻ con nói rồi quên, không ngờ đứa bé này lại nghiêm túc đến như vậy, cô nghĩ thầm, quả thật là hạt giống tham gia quân ngũ, thật tốt.
Cái này thằng bé khó mà cự tuyệt, cậu bé chỉ nói: "Lần sau cháu nhất định bắt thêm mấy con cá đưa đến, thím cũng ..." Nhìn gương mặt tròn trịa của thím ấy, thằng bé bị rối rắm: "Cũng bồi bổ đi, mẹ cháu nói, nữ nhân béo chút mới dễ sinh con."
Cố Khanh Khanh: "... Thay thím cảm ơn mẹ cháu ha!"
Thằng bé xách cái thùng dặn dò: "Vậy cháu đi ăn sáng đây, nhà cháu cách đây mấy căn, thím nhớ bộ quần áo này của cháu, ngày mai đi nhà ăn thuận đường nhìn một chút, nhìn sẽ biết nhà nào."
"Mà thím ngàn vạn lần đừng nói với mẹ cháu cháu đưa đồ cho thím, bằng không mẹ sẽ đánh cháu mất."
“Được." Cố Khanh Khanh bật cười, cô lại hỏi: "Cháu trước kia ở nhà có đi học không?"
"Cháu lớn lên trong quân đội. Binh Đoàn Lục Trung có trường tiểu học dành cho trẻ em. Cháu học được hai năm, năm nay lại đây đi trú đảo." Thằng bé không thèm để ý: "Cháu chẳng muốn đọc sách, dù sao về sau cháu muốn tham gia quân ngũ."
“Như vậy không tốt, cháu còn nhỏ, cần phải đi học, đọc thiệt nhiều sách.” Cố Khanh Khanh xoa mái tóc rối bù của thằng bé, dỗ dành: “Anh cả của thím lái máy bay chiến đấu ở Quân khu phương Nam, lúc trước học xong cấp ba mới được chọn, nếu không thì dáng vẻ máy bay, các ký hiệu thế nào anh ấy chẳng hiểu được. Còn có chú của cháu, tuy là 14 tuổi đã nhập ngũ, nhưng lúc trước ở quân khu phương Nam, ban ngày huấn luyện buổi tối đi học, đã học xong cao trung rồi, hai năm trước đi Binh Đoàn Xây Dựng. Ở biên quan đánh giặc cần xem bản đồ, xem địa hình, cần lên chiến lược, hầu hết dùng binh pháp Tôn Tử, bằng không dựa vào một thân sức lực cũng chẳng đánh ra được tên tuổi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cháu trai nhỏ, tương lai của cháu còn dài. Bây giờ là thời gian học tập tốt nhất. Ít nhất cháu phải đọc sách viết chữ, về sau đi bộ đội không chỉ là binh lính thông thường, cháu nói đúng không?"
Các anh em trong gia đình và kể cả cô, đều đã học hết cấp ba, nhà cô trước này chưa bao giờ tiếc tiền ở phương diện này.
Năm năm tiểu học, ba năm cấp hai, hai năm cấp ba, số tiền bỏ ra cũng không nhiều lắm.
Đội sản xuất của cô có trường tiểu học toàn cấp, tiểu học đến sơ trung đều là học ở gần nhà, tiểu học 1 đồng 8 một học kỳ, sơ trung 2 đồng 4 một kỳ, những hộ khó khăn còn có chính sách miễn giảm.
Học kỳ đầu tiên của mỗi năm bắt đầu vào mùa xuân, bắt đầu từ cao trung đều là học ở trấn trên.