Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:14:59
Lượt xem: 8

Nương theo ánh trăng, người đàn ông bắt đầu đào ao theo sự chỉ đạo của vợ, Cố Khanh Khanh dựa vào hàng rào xem chồng làm việc.

Tay áo màu xanh quân đội của Sở Đại được xắn lên hai lần, để lộ cổ tay gầy guộc, khi đào cuốc thì các đường gân trên cánh tay bung ra, xoắn lại và đan chéo nhau.

Đào được hơn nửa giờ, bể chứa nước gần như đã ra hình ra dáng, Cố Khanh Khanh tâng bốc vuốt m.ô.n.g ngựa: "Sở Liên Trường uy vũ khí phách, cái bể chứa nước này cho em đào ít nhất hai ngày."

Sở Đại dừng lại, chống hai tay lên cán cuốc, liếc mắt nhìn vợ: "Nói đi, còn muốn làm cái gì nữa?"

"Lên luống ruộng rau nha, hihi." Cố Khanh Khanh cười lấy lòng.

Nam nhân cười nhạo, nhận mệnh tiếp tục làm việc.

Đến tám giờ rưỡi, Cố Khanh Khanh mới nhớ tới một điều: "Nước tắm có phải đã lạnh rồi không anh?"

“Trong phích có nước nóng, chỉ cần thêm một chút là được.” Anh đặt cái cuốc lại trong góc, đi về phía sân trước khoác vai em ấy: “Em đi tắm trước đi, anh giúp em lấy quần áo."

“Được nha.” Trong lòng Cố Khanh Khanh rung động, cô nhìn sườn mặt của anh: "Nếu không chúng ta cùng nhau tắm?"

"........" Sở Đại bước chân dừng lại, liếc mắt nhìn vợ một cái: "Em thật đúng không xem chồng em là nam nhân."

Cố Khanh Khanh khoác tay anh, làm nũng: "Cùng nhau đi thôi, không cần lãng phí nước, ngại ngùng gì chứ? Có chỗ nào em chưa thấy qua đâu."

“Anh sợ em sẽ thẹn thùng.” Nam nhân không nhanh không chậm: "Cũng sợ bản thân mình là cầm thú."

Cố Khanh Khanh hiểu ý, đỏ mặt nói nhỏ: "Em tin tưởng anh sẽ không, cùng nhau tắm đi, em giúp anh chà lưng, người anh dính đầy bùn cát, tự mình có thể tắm rửa sạch sẽ sao? Chút nước này không đủ cho anh dùng đâu."

Dưới sự dụ dỗ lừa gạt, Sở Đại không chịu được mà đồng ý.

Cố Khanh Khanh cùng anh vào trong phòng tìm quần áo, Sở Đại mở cửa tủ quần áo, cô tìm được một bộ quần áo nam, chính mình cầm một bộ.

Dưới cái nhìn chăm chú của chồng, lại có chút ngượng ngùng mà mở ngăn kéo, cầm miếng vải bông giấu ở phía dưới quần áo.

Trong lòng Sở Đại thở dài.

Có người chính là không được mà thích khơi lửa.

Hai người chen chúc trong phòng tắm nhỏ, nam nhân giơ tay tắt đèn.

Cố Khanh Khanh khó hiểu: "Không thấy đường thì lau sao được anh?"

"Tùy tiện lau lau đi em."

"Được đi ..." Nữ nhân cảm thấy có chút không bình thường, mặc dù khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm câu nào, ánh trăng hắt vào từ cửa sổ nhỏ, cô bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh.

Sở Đại tựa lưng vào bức tường trắng phía sau, hơi ngửa đầu ra sau, nhìn động tác của vợ, tùy ý để vợ làm.

Căn phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng quần áo sột soạt, và thỉnh thoảng có tiếng côn trùng bay qua cửa sổ.

Động tác tay của Cố Khanh Khanh từ từ đi xuống, cởi bỏ dây lưng của Sở Đại, treo lên cái đinh sau cánh cửa.

Một lúc sau, cô cúi xuống nhặt chiếc khăn trong xô, vặn nước, muốn dùng khăn chà lưng cho anh ấy, mà bị anh ấy bắt tay ngăn lại.

Yết hầu nam nhân trượt lên cuộn xuống: "Người anh bẩn, trước giúp em tắm trước."

...

Tắm rửa xong, Cố Khanh Khanh ôm cổ Sở Đại, được Sở Đại ôm vào phòng, thì thào nói: "Hay là quần áo ngày mai em giặt."

Đặt vợ lên giường, nam nhân tùy ý nhấc góc chăn: "Không cần, em ngủ đi." Từ khi kết hôn với vợ, chăn bông trên giường không còn là khối đậu hũ nữa mà là phẳng phiu trên giường, bản thân anh còn cảm thấy kinh ngạc.

Em ấy vậy mà có thể làm anh khắc chế thói quen nhiều năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-207.html.]

Cố Khanh Khanh trèo vào chăn bông, đưa mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhét cô vào chăn, cô đột nhiên vòng tay qua cổ anh ấy, kéo chồng xuống, đặt một nụ hôn lên môi anh ấy ——

"Anh trai thật tốt quá đi ~"

Sở Đại ôm đầu vợ, hôn thêm một hồi: "Em cũng rất tốt."

Hai người ngọt ngọt ngấy ngấy một hồi, Cố Khanh Khanh mới thả anh ấy đi giặt quần áo.

Chờ anh ấy giặt quần áo xong trở lại giường đã 10h30.

Nghĩ đến ngày mai anh ấy còn đi đào kho, Cố Khanh Khanh không đành lòng lăn lộn anh ấy, tay nhỏ tự nhiên từ bụng vuốt xuống, ngay khi vừa chạm vào cái gì đó, cô sửng sốt.

"Anh muốn đi vệ sinh sao?"

Hay chẳng lẽ là nghẹn."

Sở Đại gối đầu lên cánh tay, nghiêng người ôm lấy vợ, bất đắc dĩ nói: "Không đi, em ngủ đi."

“Ồ.” Cô chớp chớp mắt, hồi lâu không nhúc nhích, vừa lúc Sở Đại còn tưởng rằng cô đã ngủ, người con gái trong lòng n.g.ự.c đột nhiên như con cá chạch trượt xuống, chốc lát anh bỗng cảm giác được có cái gì đó ướt át ...

Nam nhân kêu lên một tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, ngọn tóc trước trán ướt mồ hôi.

Hơi dùng sức kéo người phụ nữ nhỏ bé ra khỏi chăn bông, ôm chặt vào lòng.

Đôi mắt ướt át Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào anh: "Anh trai..."

Sở Đại dùng tay trái vén tóc trên má vợ ra sau, hôn lên đôi môi mềm, vừa buồn cười, vừa đau lòng: "Em không cần làm như vậy."

“… Em sợ anh khó chịu." Cố Khanh Khanh trong vòng tay Sở Đại cọ cọ, đôi mắt đen lúng liếng nhìn thẳng vào anh ấy.

Trên người nam nhân như có ngọn lửa hầm hập, gần như làm Cố Khanh Khanh tan chảy.

Phản ứng ở dưới thân càng lúc càng kích liệt, Sở Đại kéo chăn che đầu vợ lại: "Em cứ nhìn như vậy anh sẽ càng khó chịu."

Vừa dứt lời, cảm giác được tay vợ nhéo nhéo không nặng không nhẹ, cọng dây kéo căng của Sở Đại "băng" một phát đứt đôi, ánh mắt trầm như nước, xoay người đè em ấy ở bên dưới.

Kéo cái tay hư hỏng từ ổ chăn lên, đặt lên trên đầu.

Cố Khanh Khanh bị ép đến mức không thể cử động, không thể cử động tay, không thể tránh, sức nóng của người đàn ông đè lên cô, trong khoảnh khắc làm cô thất thần.

Sở Đại thiếu chút không khống chế được, gân xanh trên cổ nổi lên, trên làn da trắng nõn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đè lên người nữ nhân, gần như nghiến răng: "Ngủ đi!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh lúc này mới thành thật.

Mười một giờ, vầng trăng ẩn hiện trong mây, Cố Khanh Khanh cũng từ từ chìm vào giấc ngủ, người đàn ông cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa tà, thở phào nhẹ nhõm, từ người vợ leo xuống, thả tay vợ vào trong chăn bông.

Sở Đại xốc lại chăn bông, đem người ôm vào trong lòng, hôn lên trán của vợ, ôm người con gái mềm mại, nhắm mắt lại.

Một đêm không mộng mị.

Khó có khi 5h Cố Khanh Khanh đã thức dậy, sảng khoái vươn vai, nam nhân vừa lúc đứng ở mép giường, quay lưng với cô mặc quần áo.

Sơ mi trắng mặc được một nửa, Cố Khanh Khanh liếc thấy một vết thương còn đỏ từ vai uốn lượng xuống phía dưới.

Cô bò dậy, nhanh tay kéo áo anh ấy ra.

Không ngờ hôm nay vợ dậy sớm, cho là vợ như bình thường ôm mình từ phía sau, làm nũng bắt anh cõng đi rửa mặt, cười cười vừa định mở miệng liền nghe nữ nhân giọng nói nghẹn lại——

"Chẳng trách tối hôm qua anh không cho em bật đèn lúc tắm, anh sợ em nhìn thấy vết thương đúng không? Sở Đại, anh bản lĩnh a, chuyện gì cũng gạt em, anh xem em là cái gì?!"

Loading...