Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:14:54
Lượt xem: 14

Buổi tối, Cố Khanh Khanh ở trong bếp gọt vỏ băm gừng, Sở Đại trước tiên dùng nước biển trong xô rửa sạch hải sản, sau đó bên cạnh múc một ít nước ngọt sạch sẽ rửa lại, rửa xong cũng không đổ nước đi, chờ lát nữa còn có thể rửa chén nữa.

Không chỉ Cố Khanh Khanh mà đây cũng là lần đầu tiên anh phải đối mặt với tình trạng thiếu nước như vậy.

Khi nước trong nồi sôi, Cố Khanh Khanh lập tức đổ toàn bộ hải sản vào nồi nấu chín, rồi cho gừng thái sợi vào, cô đậy vung lại.

Sau đó, cô quay sang hỏi nam nhân bên cạnh: "Như vậy có được không anh?"

Người đàn ông mặc một chiếc áo mỏng quân đội xanh lá cây, là quân phục trước kia mang theo lại đây, tay áo cuốn lên hai lần lộ ra cánh tay trắng nõn.

Nghe vậy, anh dùng ngón tay mảnh khảnh nâng nắp nồi lên, nhìn thấy những con nghêu đang từ từ há miệng, lại đóng lại, không xác định lắm: "Chắc là được."

Anh cũng không biết nấu cơm.

Hai vợ chồng nhìn nhau, bật cười.

Cố Khanh Khanh lùi lại một bước, dựa vào trong tay anh, hỏi: "Anh có mệt không?"

“Còn tốt." Sở Đại từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của vợ, khom lưng cúi đầu, cằm gác lên vai vợ.

Không biết vợ lớn lên thế nào, trên người không có mấy cân thịt, mà nhìn mặt lại trông không quá gầy.

Cố Khanh Khanh đặt tay lên lòng bàn tay to lớn của Sở Đại đang ôm eo cô, vuốt ve ngón tay: "Hôm nay em hàn huyên với chị A Niệm, chị ấy đến khi sinh con sẽ đánh báo cáo trước để theo thuyền vật tư rời đảo sinh con hoặc là anh Triệu đỡ đẻ cho chị ấy, em nghĩ chúng ta vẫn là trễ chút rồi sinh con đi."

Nam nhân sao có thể không hiểu, vợ là không muốn rời đảo sinh con một mình, cũng ngượng ngùng không muốn Triệu Trạch đỡ đẻ cho nên mới nói trễ chút mới sinh con.

Anh nói nhỏ vào tai cô: “Một thời gian nữa sẽ có một nhóm quân nhân lên đảo, đi theo có nữ quân y."

“Thật vậy chăng!” Nghe thấy câu này, Cố Khanh Khanh hai mắt lập tức sáng lên, cô nhào vào trong vòng tay anh thì thào: “… Vậy thì chúng ta có thể sinh con đúng không?"

Sở Đại nhướng mày: "Em muốn sao?"

Cố Khanh Khanh xấu hổ không dám nói thẳng, xoắn xuýt trong vòng tay anh ấy: "Hôm nay chị A Niệm hỏi em, có phải anh đánh trận bị thương rồi không, cho nên chúng ta mới tạm thời không tính toán sinh con."

Người đàn ông tức đến bật cười, tay trái ôm chặt eo vợ, không cho em ấy lộn xộn, tay phải nâng cằm em ấy lên, để em ấy trực diện nhìn thẳng vào mắt mình: "Triệu Trạch nói với cô ấy?"

"……Có thể là vậy!"

“Ồ.” Giọng điệu của người đàn ông rất nhẹ, dùng ngón tay xoa xoa cằm cô, hỏi: “Anh có bị thương hay không, không phải em là người rõ ràng sao?"

Cố Khanh Khanh nghĩ thầm không xong rồi, anh ấy tức giận rồi.

Muốn lẻn ra khỏi vòng tay của anh, bàn tay của người đàn ông giống như một cái kẹp sắt, cố gắng cọ cọ mãi không thể động đậy được, ngược lại làm nam nhân nổi lửa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảm nhận được phản ứng của anh, ánh mắt Cố Khanh Khanh né tránh, cô liếc nhìn nắp nồi hơi run rẩy bên cạnh: “Nước sôi rồi!” Cô cố gắng tránh khỏi Sở Đại.

Người đàn ông bình tĩnh, thả cái tay đang nâng cằm vợ, tắt bếp: "Tiếp tục nói."

"Anh bị thương ở đâu?"

Cố Khanh Khanh lập tức túng: "... Anh trai, em sai rồi."

Sở Đại cười: "Còn mấy ngày nữa?"

Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút: "Cái gì?"

“Anh hỏi em cái kia còn mấy ngày nữa.” Anh thản nhiên liếc mắt nhìn xuống dưới, Cố Khanh Khanh không hiểu nổi, người đàn ông này đang ban ngày ban mặt mà sao lại làm ra động tác hạ lưu đến như vậy.

“Hôm nay là ngày thứ ba ... Còn hai ngày nữa." Cố Khanh Khanh biết anh có ý gì, giơ tay đẩy lồng n.g.ự.c cứng rắn của anh ấy ra: "Anh thối lui ra một chút đi, như vậy em không thoải mái."

Sở Đại ôm người gần hơn, gần như dính chặt người vào chính mình, chậm rì rì nói: "Anh cũng thực không thoải mái?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-205.html.]

Cố Khanh Khanh miệng nhanh hơn não, buột miệng nói: "Bởi vì anh Triệu nói anh không được?"

Quả nhiên, ánh mắt của người đàn ông càng trở nên nguy hiểm, nhìn thẳng vào cô: "Không phải. Anh có được không em biết, không thoải mái là bởi vì làm không được chuyện muốn làm."

Cố Khanh Khanh: "... Anh trai, em biết sai rồi. Em đói bụng, chúng ta ăn cơm được không?"

“Em nấu cơm chưa?” Sở Đại ân cần nhắc nhở cô: “Em chỉ nấu mỗi hải sản.”

Hai người hai mặt nhìn nhau hai phút đồng hồ, Sở Đại không nhịn được cười: "Chúng ta đi nhà ăn ăn cơm đi, còn kịp."

Cố Khanh Khanh liếc nhìn hải sản trong nồi: "Vậy lát nữa ăn cái này?"

“Ừm, ăn không hết sáng mai buổi sáng có thể nấu cháo." Nam nhân buông tay đáp trên eo vợ ra: "Anh đi vệ sinh."

"Ồ." Đã không còn bị giam cầm nữa, Cố Khanh Khanh nhân cơ hội đánh trả: "Hóa ra là nghẹn!"

Sở Đại quay đầu nhìn lại: "Hai ngày nữa đừng có khóc, anh không tha cho em đâu nhé!"

Cố Khanh Khanh làm mặt quỷ: "Dù sao hai ngày này anh không thể làm gì em!"

Năm phút sau, hai người cùng nhau ra khỏi nhà, Sở Đại tay trái cầm một cái phích nước, tay phải cái xô.

Cố Khanh Khanh vô thức liếc nhìn dưới thân anh ấy, vừa vặn bị anh ấy bắt gặp.

"Nhìn ở đâu đó." Sở Đại lười biếng nói: "Nhìn đường đi."

Cô cười cười, thu hồi ánh mắt, trong đầu suy nghĩ buổi tối làm sao lăn lộn anh ấy.

Bọn họ đến muộn, nhà ăn không có người, Sở Đại đi múc cơm, đánh một ít nước nóng, chờ lát nữa mang về nhà ăn.

Cố Khanh Khanh đang đợi anh ở cửa, đúng lúc nhìn thấy cậu bé mà cô gặp hồi chiều đang cầm một cái màn thầu cám mì ăn ngon lành.

Cô vừa cười vừa hét lên: "Cháu trai nhỏ à."

Đứa nhỏ ngây người nhìn lên, vừa thấy là cô, biểu tình khoan khoái: "Thím nhỏ! Là thím sao?"

Cố Khanh Khanh xoa xoa tóc của thằng bé: "Em gái đâu rồi? Sao không đến ăn tối với cháu?"

"Mẹ cháu nấu cơm ở nhà, hấp hải sản, còn chưa có chín, cháu đến đây ăn cái màn thầu lót dạ, thím nhỏ, thím cũng đến múc cơm?"

“Đúng vậy.”

Đứa nhỏ nhìn quanh hỏi: "Thím nhỏ à, thím cũng đến tùy quân đúng không? Chồng thím là ai? Cháu nhìn xem cháu có quen biết hay không?"

Cố Khanh Khanh không ngờ một cậu bé bảy tám tuổi lại có thể nói thẳng hai chữ "chồng", hơi ngạc nhiên chút rồi cười khan.

Cô giơ ngón tay chỉ vào quầy bếp: "Người mặc áo xanh quân đội kia, đẹp trai nhất là chồng thím."

Nhìn theo hướng cô chỉ, cậu nhóc nhìn thấy một người đàn ông cao gầy, chân dài, lưng cao, thằng bé cong môi: "Đây là chồng thím đem đồ ăn hết cho thím phải không?"

Phải mất một lúc Cố Khanh Khanh mới nhận ra ý của thằng bé, xì vui vẻ: "Đúng vậy, chồng thím thương thím, bản thân tiết kiệm nhường đồ ăn cho thím đó a!"

Sở Đại đi tới, nhìn thấy một lớn một nhỏ đang trò chuyện vui vẻ, đưa hộp cơm vào tay Cố Khanh Khanh, hỏi: "Quen biết."

Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Chiều nay em mới gặp thằng bé."

Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, không chút sợ hãi mà nói với Cố Khanh Khanh: "Chồng thím đẹp trai quá nha! Sáng mai cháu cùng Nhị Bàn, Tiểu Hoan đi biển bắt hải sản, đến lúc đó mang cho thím nhỏ một ít, nhà thím ở chỗ nào?"

“Tòa nhà trong cùng khu Bắc, dựa lưng vào núi." Cố Khanh Khanh nói xong đưa tay lấy một viên kẹo từ trong túi người đàn ông ra, đưa cho thằng bé: "Trước tiên đưa thù lao cho cháu."

“Nhà cháu cũng ở khu Bắc, chú là người ở Binh Đoàn à?" Thằng bé nhận kẹo bỏ vào túi, tay kia cầm nửa cái màn thầu, nghi hoặc hỏi: "Cháu ở Binh Đoàn Lục Trung chưa từng nhìn thấy nha!"

Loading...