Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:14:50
Lượt xem: 10

Sau khi ăn và rửa sạch hộp cơm, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm quay trở lại nhà, ai nấy về nhà ngủ trưa một lát.

Đúng hai giờ, cô xuất hiện ở cổng nhà Hứa Niệm với một chiếc xô đúng, gân cổ kêu lên: “Chị A Niệm ơi!”.

Hứa Niệm gấp chăn bông và lấy một cái xô nhỏ từ trong bếp ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh vẫy tay với chị ấy: “Vừa rồi em thấy nhiều chị dâu xách xô ra ngoài, nói bây giờ thủy triều xuống thấp, dùng kẹp gắp hải sản thì tốt hơn, chị có muốn mang theo cái kẹp không?"

Ơ mà chị ấy mang thai, khom lưng cũng không tiện ...

Hứa Niệm sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Chờ chị một lát.” Cô lại vòng trở vào nhà.

Cố Khanh Khanh dứt khoát xách luôn thùng của chị ấy, chờ chị ấy ra ngoài hai người vừa đi vừa nói chuyện: "Bộ đội thật tốt, đi đâu chẳng cần khóa cửa."

Xách cái kẹp, Hứa Niệm nói nhỏ: "Đúng vậy, môi trường ở đây khá tốt, nhưng hơi vắng vẻ. Khi bọn trẻ lớn lên, cơ sở vật chất trên đảo gần như đã được xây dựng xong nhỉ."

Hai người vừa nói chuyện bên người liên tục có những đứa trẻ chạy qua, đứa lớn nhất tám chín tuổi, đứa nhỏ nhất hai ba tuổi, lắc lư phía sau các anh chị.

Có đứa gan lớn không sợ chuyện hỏi thẳng: "Thím à, hai thím là đi bờ biển nhặt tôm phải không?"

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm nhìn nhau, cười cười.

Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, Cố Khanh Khanh bỗng nhiên nhớ cô cùng Cẩu Đản hồi nhỏ, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo sữa thỏ trắng: "Đúng rồi, em biết chỗ nào nhiều hải sản không nha?"

Đứa nhỏ cầm lấy kẹo chỉ về phía đông: "Bên kia có bãi bùn! Hôm nay sáng sớm em đã đi xem rồi, có cả con cua lớn nữa đó, cơ mà hung dữ lắm."

Cô bé gái sau lưng anh trai bóc giấy gói kẹo, nhét kẹo vào trong miệng, học theo anh trai nói, mơ hồ không rõ chữ: "Hung dữ ... hung dữ!"

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm vui vẻ, Hứa Niệm cảm thấy vẫn là con gái đáng yêu quá đi.

“Cám ơn hai đứa nha, có thời gian thì đến nhà thím chơi." Cố Khanh Khanh lần đầu tiên nghe người ta gọi mình là thím, chưa có quen, cơ mà từ thím quấn quanh đầu lưỡi một hồi liền cảm thấy chẳng có gì.

Tuổi cô và Sở Đại có thể làm chú thím rồi, giống như mẹ nói, tuổi của cô có mấy đứa con là chuyện thường.

"Vâng! Cảm ơn thím cho kẹo." Đứa bé trai bạo dạn hơn còn biết ăn nói: "Lần sau bắt được con cua sẽ đưa sang hai thím, con nhớ mặt hai thím rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-203.html.]

Cố Khanh Khanh xoa đầu cậu bé: "Được, thím họ Cố, thím này họ Hứa, không vội, buổi tối ở nhà ăn không chừng có thể gặp nhau."

"Vâng!"

Hai đứa nhỏ bỏ chạy thật xa.

Cố Khanh Khanh lại cầm cái xô lên, nhìn bóng lưng của hai anh em, cong môi nở nụ cười.

Thấy em ấy như vậy, Hứa Niệm xúi giục: "Cùng Sở Liên Trường sinh một đứa đi, chị thấy em rất thích ứng cuộc sống trên đảo. Ngày hôm qua cũng không say tàu, sáng nay đã đi cuốc đất, giờ đi nhặt hải sản, quá có tinh thần."

Cố Khanh Khanh nghĩ đến vừa rồi hai anh em quá đáng yêu, động tâm, nghĩ lại vẫn là lắc đầu: "Thôi đi, em còn muốn trồng rau, đi nhặt hải sản, lên núi hái quả dại, nếu mà mang thai chuyện gì cũng không tiện làm."

"Cũng đúng ha." Hứa Niệm cười: "Tranh thủ ăn tôm cua hải sản nhiều chút, đến khi mang thai Sở Liên Trường quản em thì e là càng nghiêm hơn cả Triệu Trạch."

Cố Khanh Khanh bước chân nhẹ nhàng, nhìn trời xanh mây trắng và bãi biển phía xa, tâm trạng vui vẻ: "Vậy em chẳng vội! Chị A Niệm, khi chị sinh em bé vừa lúc là hè ha?"

"Ừa khoảng đó." Trong lòng Hứa Niệm tính toán: "Thời điểm thích hợp, thời tiết thoải mái."

Cố Khanh Khanh đạp cát đi về phía trước: "Vậy chị sẽ sinh con ở đâu? Về đất liền hay là trên đảo?"

Vấn đề này cũng là lý do hiện tại cô và Sở Đại chưa tính đến chuyện có con, cơ sở vật chất trên đảo đều không quá hoàn thiện, càng đừng nói các trang thiết bị y tế, Triệu Trạch là bác sĩ quân y duy nhất xuất thân từ Binh Đoàn, còn những quân khu khác có mang theo quân y đến hay không không rõ ràng lắm.

Tóm lại là trước mắt khẳng định không có nữ quân y.

“Nhìn tình hình xem trước một tháng có thể xin tổ chức cùng thuyền vật tư trở về được không, không được thì anh Triệu bảo sẽ đỡ đẻ cho chị." Hứa Niệm tin tưởng tuyệt đối vào nam nhân nhà mình, không nắm chắc sẽ không nói ra miệng.

Cố Khanh Khanh im lặng một lúc, ý niệm sinh con nháy mắt đánh mất.

Vẫn là theo Sở Đại đi, đợi thêm một thời gian, Sở Đại không nóng nảy, người nhà cũng không thúc giục.

Khi đến bãi biển, bờ biển là cát trắng, nhìn rất sạch.

Cố Khanh Khanh giờ mới hiểu vì sao nơi này gọi là đảo Bạch Sa.

Vốn dĩ cô muốn cởi giày và đi dạo bên bờ biển, nhưng nghĩ đến kinh nguyệt còn chưa hết, đành nhẫn nhẫn, thời gian nữa rồi lại đây đạp nước.

Loading...