Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 202
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:14:48
Lượt xem: 15
Tay trái cầm cán cuốc bằng gỗ, tay phải lau mồ hôi trên trán, nói chuyện phiếm với Hứa Niệm: "Lần trước em nghe anh Triệu nói chị mang thai không được ăn đồ sống, đồ nguội lạnh đúng không. Vậy có phải khi mang thai không thể ăn cua tôm đúng không chị?"
“Thỉnh thoảng có thể ăn một chút.” Hứa Niệm do dự: "Nhưng anh Trạch nói chị khoảng thời gian này chỉ có thể ăn cá, những cái khác thì không cho."
Cố Khanh Khanh buồn cười, đôi mắt to đảo quanh, rõ ràng là không có ý tốt: "Chị A Niệm này, nhà chị ai cầm quyền nha? Sao em cảm thấy anh Triệu bắt chẹt chị thế?"
“Chuyện này vẫn là nghe anh ấy nói đi, anh ấy là bác sĩ.” Hứa Niệm kết hôn với Triệu Trạch nhiều năm, vất vả lắm mới có mang, chính mình cũng thực chú ý, không dám tham ăn: "Em cho rằng ai cũng như em sao, Sở Liên Trương nhất nhất nghe em."
“Không đúng đâu nha.” Cố Khanh Khanh nhớ đến tối hôm qua kêu anh ấy đi lấy nước nóng, kết quả anh ấy mang về đống đồ kia, bực bội: "Em không quản được anh ấy."
"Anh ấy quản em giống nhau cả thôi, bất quá đêm qua chị nghe anh Trạch nói, anh ấy nghi ngờ Sở Liên Trường đánh giặc bị thương ... Cho nên tạm thời không có con." Hứa Niệm sớm đem Cố Khanh Khanh thành chị em tốt, loại chuyện này do dự một lát thôi là nói ra ngay: "Sinh hoạt vợ chồng của em có tốt không? Anh ấy không phải nói chờ em thích ứng cuộc sống trên đảo rồi mới sinh con không phải là dỗ dành em thôi chứ?"
Cố Khanh Khanh ngẩn người: “Anh Triệu, sao anh ấy lại nghĩ như vậy, em và Sở Đại… khá tốt.”
Chỉ trong mười ngày đã dùng hết một hộp, có thể không tốt sao?
Anh ấy ở trên giường ... khụ khụ, khá hung mãnh.
"Có thể cảm thấy Sở Liên Trường nói tạm thời không tính toán muốn có con có chút khác thường? Khanh Khanh em đừng để trong lòng, anh em bọn họ là nghĩ sao nói vậy."
Còn thường xuyên bôi xấu nhau.
Cố Khanh Khanh không cảm thấy gì cả, xua tay: "Lúc trước em nghe anh ấy bảo là trễ chút rồi có con em còn cảm thấy kỳ quái nữa là, còn tưởng anh ấy không muốn sinh con với em. Bình thường thôi, em hiểu ý của anh Triệu."
Vừa nói, cô vừa nhìn bụng Hứa Niệm: "Nếu em bé của chị lớn mà em còn chưa có gì thì Sở Đại thật sự có vấn đề."
Nói xong lời này cô lại đột nhiên câm miệng.
Sở Đại không thích cô nói chuyện riêng tư với người ngoài, cái này hẳn không tính đâu nhỉ? Chỉ nói về chuyện con cái thôi mà.
Cơ mà vẫn là chột dạ.
Hứa Niệm lắc đầu cười khúc khích: "Có mệt không? Chị vào trong rót em chén nước?"
Thấy chị ấy sắp đứng dậy, Cố Khanh Khanh đặt cuốc xuống, giữ vai chị ấy: "Đừng nhúc nhích, em tới, chị muốn uống sao? Em rót cho chị."
“Được, rót cho chị một cốc đi." Hứa Niệm không khách sáo với Khanh Khanh làm gì.
Cố Khanh Khanh bưng hai cốc nước nóng từ trong bếp ra, đưa cho chị Hứa Niệm một cốc, vừa uống vừa nhìn ra ngoài hàng rào: "Hôm nay trời khá yên tĩnh, hôm qua em nhìn thấy ba bốn mươi chị dâu mang theo con đến nha, đến giờ không thấy bọn họ ra ngoài chơi ha chị."
"Chắc ra bờ biển rồi, trẻ con nghịch lắm, nhìn thấy biển không dời mắt được." Hứa Niệm chậm rãi thổi nước, còn không quên trêu chọc.
Cố Khanh Khanh nhìn chị ấy mang theo ý cười, nghĩ đến lúc trước đi Binh Đoàn, ngồi trên xe lửa gặp được chị ấy, trầm mặc nội tâm.
Cô không nhịn được nói đùa: "Phụ nữ được hạnh phúc, quả nhiên là đẹp nhất."
“Khanh Khanh!” Hứa Niệm rốt cuộc là da mỏng chịu không được bị trêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-202.html.]
Hai người cùng nhau đến nhà ăn ăn trưa, bếp núc không nhiều người, lão Chu ban trường vừa chưng cơm vừa cắt rau còn xào rau.
Cố Khanh Khanh ghé lên trên quầy, duỗi tay cầm cái muỗng, hỏi Hứa Niệm bên cạnh: "Chị muốn ăn gì? Em lấy cho chị nha!"
“Thịt kho tàu, cá hố với canh rong biển đậu hủ." Hứa Niệm buồn rầu: "Gần đây chị ăn không ngon miệng gì cả, ăn hai miếng đã no, ăn xong không được bao lâu thì nôn."
Cố Khanh Khanh không hiểu chuyện này, cứ mờ mịt mà nhận cái hộp cơm của Hứa Niệm: "Vậy làm sao đây chị? Anh Triệu có nói làm sao để giảm bớt chút không?"
Hứa Niệm lắc đầu: "Anh ấy cũng không biết, khâu vết thương mới là thứ anh ấy giỏi nhất."
Cố Khanh Khanh nhớ đến Cẩu Đản và Sở Đại thường gọi Triệu Trạch là "kéo d.a.o nhỏ" nhịn không được mà cười.
Có chị dâu đang múc cơm chen vào: "Em có bầu ăn uống không ngon phải không? Trên núi có quả quýt cùng sơn tra, bảo chồng đi hái một ít về xem có đỡ chút nào không?"
Hứa Niệm nhìn sang, là một chị dâu mang theo một bé nam, bé nam chỉ vào quầy đồ ăn, lát lại muốn ăn thịt kho tàu, lát lại muốn cá hố, lát lại muốn ăn rau trộn sứa, đều múc cho thằng bé, cả cua hấp cũng nhìn ngon nữa.
Cô vô thức sờ sờ bụng mình, lông mày và ánh mắt khẽ động: “Cảm ơn chị dâu, về em nhờ chồng đi tìm xem."
Cũng không biết đứa nhỏ trong bụng này là con gái hay con trai.
Con trai có điểm ầm ĩ quá, tính tình cô quá tĩnh, sợ mang không được.
Con gái khá tốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi cơm nước xong, Cố Khanh Khanh kéo Hứa Niệm ngồi vào bàn dựa vào tường, đưa hộp cơm và đũa sang.
"Ăn mau đi, chị A Niệm, ăn xong về nghỉ nơi, hai giờ em sang tìm chị đi bờ biển nha."
“Được, em cũng ăn nhiều chút." Hứa Niệm cầm thìa lên, uống hai ngụm canh, đỡ nhạt miệng xong rồi mới ăn miếng cơm.
Nhà ăn càng ngày càng nhiều chị dâu mang con đến ăn cơm.
Cố Khanh Khanh nhìn trái nhìn phải đều không thấy Sở Đại đến, nghĩ đến anh ấy nói tối qua, giữa trưa không thể ăn cơm với cô, nặng nề thở dài thườn thượt.
Hứa Niệm bối rối hỏi: "Sao vậy Khanh Khanh?"
"Không có việc gì, chỉ là cảm thấy bọn họ quá vất vả, giờ cơm còn không thể về nhà ăn cơm."
Hứa Niệm gật đầu đồng ý.
Lão Chu vừa lau tay vào tạp dề đi đến, vừa vặn nghe hết câu chuyện, cười ha hả: "Đừng lo lắng ha, đồ ăn các chiến sĩ đã mang qua rồi, nhiệm vụ nặng nề, bếp núc không có để đói bọn họ."
"Chu ban trường." Cố Khanh Khanh chào hỏi, đặng hỏi thăm: "Vậy buổi tối có thể trở về ăn cơm sao?"
"Có thể chứ? Yên tâm đi, đúng rồi hai người còn muốn thêm đồ ăn không? Muốn ăn gì thì nói ha, chú múc đủ cho hai người, đồ ăn đủ."
“Không cần đâu ạ, vậy là đủ rồi, cảm ơn Chu Ban Trường." Mi mắt Cố Khanh Khanh cong cong, nghĩ đến tối có thể cùng chồng ăn cơm, tâm tình lại nhảy nhót lên.