Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:14:46
Lượt xem: 9

Về đến nhà, cô đem phích nước nóng thả vào phòng bếp. Cố Khanh Khanh cầm cuốc đi ra sân sau.

Sân trước và sân sau dùng hàng rào vây lại, thống nhất sơn trắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm qua đến nơi quá muộn, cô không có nhìn kỹ, chỉ biết sân sau dựa vào núi, núi không cao, cây cối rất tươi tốt, hoa lá kỳ kỳ lạ lạ, cô không nhận ra được chủng loại.

Ở thôn Đại Truân Tử cô chưa từng thấy qua.

Đặt chiếc cuốc tùy ý dựa vào góc tường, cô vươn eo, vươn cổ, vận động cơ và xương, chậm rãi đi về phía hàng rào, muốn lại gần một chút để nhìn kỹ hơn.

Chống tay vào hàng rào, cô nhìn ra xa thấy bên sườn núi là một mảng xanh lớn, cô đưa tay lên trán để cản bớt ánh nắng, khi nhìn rõ thì cô suýt nữa nhảy cẫng lên.

Là biển nha!

Hứa Niệm ở trong sân gọi vài lần, thấy cửa mở lại ở trong nhà tìm một vòng không thấy được người nên nghĩ đi ra ngoài sân sau nhìn xem.

Ra ngoài thì thấy Cố Khanh Khanh hai tay đang nắm chặt hàng rào, nhớ đến Cố Thanh Liệt nhớ em ấy nói Khanh Khanh hệt như khỉ, cả ngày nhảy nhót lung tung, nhìn thì đúng là.

Hứa Niệm đỡ bụng, mím môi cười.

Cô chậm rãi bước tới và nhẹ nhàng hỏi: "Em nhìn cái gì vậy?"

“Là biển nha!" Nụ cười của Cố Khanh Khanh sáng hơn ánh mặt trời: “Chị A Niệm, sân sau nhà em đẹp lắm! Chị có thể phơi quần áo và mền ở sân trước, trồng rau ở sân sau, bên cạnh không có nhà ở nên không sợ quấy rầy ai cả, bây giờ còn nhìn thấy được biển nữa."

Hứa Niệm dựa vào hàng rào một chút, nhìn theo tầm mắt của Khanh Khanh, buồn cười: "Trên đảo nhìn thấy biển là chuyện bình thường, nhà của chúng ta xây dựa biển, nhà nào cũng có thể nhìn thấy biển."

Vừa nói cô vừa đưa tay sờ lên bụng vẻ mặt dịu dàng: "Anh Trạch gần đây xem chị quá nghiêm, hiện tại nam nhân bọn họ đều có chính sự làm rồi. Em không phải muốn ăn hải sản sao? Buổi chiều chúng ta đi bờ biển nhìn xem có nhặt được cái gì không."

“Được ạ!" Cố Khanh Khanh không chút do dự, cô liếc nhìn khu đất hoang ở sân sau: "Cơ mà em phải cuốc đất đã, rầu quá trên đảo quá thiếu nước ngọt, em không biết nước biển có tưới cây được không nữa."

“Không được đâu.” Thấy em ấy lại cầm cuốc, Hứa Niệm lắc đầu nói: “Nước biển quá mặn, nếu tưới rau không phải đem rau tưới c.h.ế.t sao?"

Cố Khanh Khanh cầm cái cuốc mà phát sầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-201.html.]

Trước đây cô không hề cân nhắc đến vấn đề này. Ở Binh đoàn Xây Dựng mặc dù thiếu nước, nhưng quân nhân mỗi ngày đi hồ nước ở sa mạc để gánh nước về, lu nước lấp đầy, cô làm nhà kính lớn, muốn dùng nước bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.

Ở chỗ này tắm còn phải nhín nhín nữa. Sở Đại toàn đưa nước tắm cho cô, sáng nay rửa mặt còn không bỏ được đổ nước đi, tính toán để lại tưới rau.

Cuốc cào hai lần, nhìn thấy lớp đất vàng nhạt, cô hơi chút thở phào nhẹ nhõm.

"Đất đai ở đây so với Binh Đoàn tốt hơn nhiều, không phải đất cát, là đất bình thường, chỉ phiền não mỗi nước ngọt."

Hứa Niệm an ủi em ấy: "Vật dụng trên đảo đều được chuyển đến bằng thuyền, có trồng rau hay không cũng không quan trọng. Miền nam không giống miền bắc. Rau nhiều lắm, đủ cho chúng ta ăn."

Cố Khanh Khanh biết chị ấy nói rất đúng, mà trong lòng vẫn buồn: "Nhìn nhiều đất vậy không thể trồng rau, trong lòng em rất là khó chịu, cảm thấy lãng phí quá."

"Nếu không em trồng hoa đi." Hứa Niệm gợi ý: "Chị thấy hoa cỏ cây cối ở đây tươi tốt, nghe anh Trạch nói nơi này lượng mưa lớn, lại quá hai ngày nữa sẽ có bão."

"Hả? Dậy em trữ nước mưa có phải có thể trồng rau không?" Cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, ném cây cuốc trong tay xuống, dựa gần tường khoa tay múa chân: "Em ở chỗ này đào một cái hồ chứa nước, để dành trữ nước mưa, dùng để tưới rau, như vậy không sợ đất nhiễm mặn."

Hứa Niệm ngây người nhìn em ấy đang lẩm bẩm múa tay, cô không nhịn được cười thành tiếng: "Khanh Khanh, đầu óc của em thật là linh hoạt, chị thấy khả thi đó!"

"Chị A Niệm, chị đợi em một chút!"

Cố Khanh Khanh nói xong liền chạy nhanh ra sân trước, Hứa Niệm không biết em ấy định làm gì, đợi hai phút đồng hồ thì thấy em ấy mang một chiếc ghế tới, đặt ở nơi có bóng râm —

"Chị lại đây vừa ngồi tắm nắng vừa trò chuyện với em đi, em thu thập chỗ này một chút."

“Được.” Trái tim Hứa Niệm ấm áp, đỡ lưng ngồi xuống, ban ngày trên đảo nắng to, nhiệt độ cao.

Đầu xuân mà thực nóng, cô mặc một chiếc áo mỏng, nhìn vào là biết đang mang thai.

Cố Khanh Khanh đầu tiên cuốc ra mép đất, rồi bắt đầu xới xới đất.

Cô ở nhà chưa xuống đất chứ ở Binh Đoàn làm quen rồi.

Động tác của cô nhanh nhẹn, ngay cả Hứa Niệm vốn quen làm công việc đồng áng ở quê nhà cũng thấy nhanh, khoảng nửa tiếng đã xới được một mảnh đất nhỏ.

Loading...