Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:14:44
Lượt xem: 10
"Đồ ở đầu giường đâu? Hửm?"
Cố Khanh Khanh từ lòng n.g.ự.c Sở Đại chui ra ngoài, cầm quần áo trên giường: "Em muốn đi tắm, chờ em tắm xong nước đã lạnh, anh có muốn lưu lại không?"
Sở Đại lười nhác đáp: “Lưu lại."
Cố Khanh Khanh đi vào phòng tắm cạnh bếp, dùng tay thử nước, nhiệt độ nước trong xô hơi nóng.
Chắc là anh ấy sợ đi đường về gió thổi lạnh nên cho ít nước lạnh.
Anh ấy cẩn thận làm cô cảm thấy mình không bằng, rất nhiều lúc cô không nghĩ nhiều đến vậy, tính cách cô giống Cẩu Đản, tính tình thoải mái, tóm lại tùy tiện hơi nhiều.
Sở Đại và Cố Xán Dương thuộc tuýp người chu đáo.
Cô đổ một ít nước ra chậu rửa mặt, rồi để nước ấm lại cho anh ấy, cởi quần áo bắt đầu tắm rửa.
Nửa tiếng trôi qua, thay quần áo, người thoải mái hơn nhiều.
Đầu tiên, là thay vải bông, rồi dùng nước giặt sơ qua rồi mới để sang một bên.
Xong xuôi hết thảy cô chậm rãi về phòng, nam nhân dựa vào đầu giường, trên tay cầm một cái quyển sổ bìa cứng màu đen, tay phải là một cây bút.
Cố Khanh Khanh hai tay chống lên giường, nghiêng đầu nhìn quyển sổ: "Viết cái gì vậy anh? Là kế hoạch tác chiến sao?"
Nói đến đây, cô nhanh chóng rụt đầu lại, không nhìn.
“Không phải, viết thư báo bình an cho anh cả và anh hai." Sở Đại ôm eo nhỏ của vợ, để em ấy ngồi trên đùi mình, đẩy quyển sổ đưa cho em ấy: "Ngày mai có thuyền vật tư lại đây, vừa lúc mang trở về, anh có muốn nói gì không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh ngây người nhìn anh, khóe miệng mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Nam nhân này sao tốt đến như vậy chứ ? !
Cảm ơn Cẩu Đản!
Sở Đại không biết người đẹp trong lòng mình suy nghĩ cái gì, đưa quyển sổ sang: "Anh đi rửa mặt, từ từ nghĩ, không cần nóng nảy."
“… Vâng." Cố Khanh Khanh đứng dậy khỏi người anh ấy, nhìn anh ấy lấy quần áo ra, ném quyển sổ lên tấm chăn bông dày, ngây ngốc cười.
Sở Đại tắm rất nhanh, chưa đến mười phút, giặt đồ cho vợ, mắt liếc nhìn nước sạch trong chậu rửa mặt, nhướng mày.
Vợ anh đúng là biết đau lòng anh mà, ít nhất để lại nước rửa mặt cho anh.
Rửa mặt xong mang nước ra sân sau đổ đi.
Lại nhớ đến cái gì đó, trở lại vào phòng, cầm túi hành lý từ ngăn tủ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-200.html.]
Cố Khanh Khanh nhìn hành động của anh ấy, nghi hoặc.
Thực mau anh ấy rút ra cái bao nilon, lấy cái khăn quàng cổ màu đỏ bên trong, cùng với ...
Nháy mắt cô không dám lên tiếng.
Chờ nam nhân xuống lầu vòng lên lại lần nữa, cô gác bút máy lại quyển sổ: "Xong rồi."
Sở Đại không xem, đặt trên bàn nhỏ, tắt đèn lên giường, ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, tay đặt lên bụng, mềm nhẹ nói: "Ngủ đi, sáng mai anh đem cơm mang về tới, giữa trưa em tự mình đến nhà ăn ăn, anh buổi tối mới về nhà."
Ngày mai, công việc là xây dựng nhà kho để chứa bom, ca nô, trừ Triệu Trạch, toàn bộ đi tu sửa khu quân sự.
“Em biết rồi, anh cứ an tâm làm việc đi, em đâu phải trẻ con đâu." Cố Khanh Khanh thoải mái nép vào trong vòng tay ấm áp, nhắm mắt: "Em cũng có việc cần làm nha, ngày mai em xới đất trong sân thử trong rau xem có được không?"
“Được.” Cằm của Sở Đại tựa vào đầu cô, động tác không nhanh không chậm: "Nếu trong sân không có dụng cụ, em đi chỗ quân nhu mượn đi, vừa lúc đi dạo trên đảo cho quen địa hình."
“Trên đảo có khu vực cấm quân sự không anh?” Cô ngẩng đầu: "Em sợ mình xông vào."
"Còn chưa, khắp nơi nơi là đất hoang, mà có rất nhiều sâu, em phải cẩn thận."
"Về sau nhìn thấy nơi nào có binh lính gác thì đừng đến là được."
"Vâng, em nhớ kỹ rồi!" Cố Khanh Khanh đau lòng chồng ở trên biển lênh đênh một ngày rồi mà còn lo lắng cho cô, bản thân chưa nghỉ ngơi được chút nào.
Cô duỗi tay ôm eo người đàn ông, vỗ nhẹ vào lưng anh ấy: "Ngoan, anh ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Sở Đại ánh mắt dần dần tối lại, nhìn chằm chằm cô gái trong lồng, ôm người càng chặt hơn.
Sáng hôm sau.
Khi cô tỉnh dậy, bên cạnh trống không, anh ấy đã dậy sớm rồi, còn không quên kéo góc chăn cho cô, Cố Khanh Khanh dựa vào đầu giường ngáp một cái, dụi mắt, đứng dậy, rửa mặt sau đó ăn sáng mà anh ấy đã mang về cho cô.
Hai cái bánh thịt dưa cải to cỡ nắm tay và một chén cháo cá phi lê.
Ăn xong cô dọn dẹp đôi chút, mang theo hộp cơm mà ấm nước đến nhà ăn, rửa sạch hộp cơm và múc ít nước ấm.
Một người đàn ông mũm mĩm trong bộ quân phục hải quân, trên người mặc tạp dề làm bằng vải bố trắng cười tủm tỉm ra chào hỏi: "Đồng chí ăn thế nào? Có hợp khẩu vị không?"
Cố Khanh Khanh gật đầu, lông mày cong lên: "Thật ngon, đồ ăn trên đảo tốt quá!"
Nam nhân cười rộ lên, hòa ái dễ gần, đặt những hộp cơm ngay ngắn: "Bộ đội cung ứng đủ vật tư, ngày mai có tiếp viện, trên đảo có cá có thịt đủ, các đồng chí cứ ăn thoải mái, trên đảo cái khác không có, chính là thức ăn nhiều."
"Tôi là ban trường ban bếp lúc, gọi tôi là lão Chu được rồi, về sau có cần nước ấm thì nói với tôi, tôi lưu cho đồng chí."
"Vâng, cảm ơn Chu Ban Trường."
Vì sự việc này mà Cố Khanh Khanh cảm thấy cuộc sống trên đảo quá hạnh phúc, sau khi từ biệt lão Chu, cô đi dạo tìm đường đến chỗ quân nhu, xách ấm nước ấm về còn thêm một cái cuốc.