Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 199

Cập nhật lúc: 2025-03-26 12:56:27
Lượt xem: 9

Sở Đại ngồi xuống bên cạnh đưa đũa cho vợ, trong lòng ảo não, cả nửa ngày không nói chuyện.

Cố Khanh Khanh vẫn đang quấn chăn bông, cầm hộp cơm chậm rãi ăn cơm, cả dư quang còn không thèm cấp nam nhân bên cạnh một chút.

Không nghe thấy giọng nói chuyện lảm nhảm của vợ, Sở Đại đột nhiên cảm thấy cơm ăn cũng không còn ngon như trước nữa, buông đũa, ho nhẹ.

Cố Khanh Khanh liếc nhìn sang: "Anh bị mắc xương cá sao?"

"Không có." Sở Đại đứng dậy cầm cái ca tráng men đổ một ly nước ấm đưa sang: "Vợ, anh sai rồi!"

Cố Khanh Khanh đang cắn bánh tôm, cô nghe anh nhận lỗi mà lòng mềm nhũn, mi mắt cong cong. Kiềm chế nụ cười trên khóe môi, cố gắng làm mặt lạnh: "Anh biết em không thoải mái còn đi tìm anh Triệu lấy ... cái thứ kia nhiều vậy, anh có phải sợ mấy ngày tới em quấn lấy anh không? Căn bản không muốn sinh con với em?"

Sở Đại thấy vợ mãi không chịu cầm nước, còn nói một tràng dài thiệt dài, nuốt nước bọt, vô thố giải thích: "Không phải, chỉ là vừa vặn đụng phải cậu ấy thì nghĩ đến đã gần dùng hết rồi, vậy thì, lần sau không mang nữa?"

Cố Khanh Khanh hùng hùng hổ hổ: "Lỡ mà có con thì làm sao bây giờ? Anh không muốn sao?"

"Không phải anh không muốn mà anh muốn đợi em thích nghi với cuộc sống, khí hậu trên đảo đã. Em nhìn thấy Hứa Niệm rồi, nôn ăn không được cái gì, ốm đi một vòng, vừa lên đảo anh sợ em không quen khí hậu, không muốn em chịu khổ. Chờ một chút, ngoan."

Nghe được giọng điệu dỗ trẻ con của anh, Cố Khanh Khanh nhịn không được nằm trên bàn cười lớn, đôi mắt hạnh cười thành vầng trăng khuyết. Sở Đại thấy bộ dạng này đã sáng tỏ, em ấy đang trêu mình.

Đưa tay nhéo nhéo mặt em ấy: "Được lắm, lá gan càng ngày càng lớn, nếu không anh đem mấy cái này trả cho Triệu Trạch, chúng ta về sau không cần."

Cố Khanh Khanh đưa hai tay lên ôm chặt lấy anh.

"Em sai rồi anh trai, em còn nhỏ, anh không thể như vậy."

Sở Đại ậm ừ: "Không còn nhỏ nữa, tuổi này có thể làm mẹ đứa nhỏ rồi."

Cố Khanh Khanh nằm cọ cọ trên vai anh ấy, ngón tay vuốt ve gương mặt: "Ngày mai có nhiệm vụ, hôm nay cạo râu?"

“Em giúp anh?" Nam nhân rũ mắt nhìn vợ.

"Thôi bỏ đi." Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Em không biết làm."

“Anh dạy cho em." Sở Đại hứng thú: "Có dám không?"

“Sao lại không dám!” Cố Khanh Khanh cứng đầu cứng cổ: "Anh đi mang nước nóng về trước đi."

Sở Đại nhìn cơm còn trong hộp cơm, gật đầu: "Chờ ăn xong mang hộp cơm đi luôn."

"Vậy thì anh nhanh lên nha.” Cố Khanh Khanh hơi ngượng: "Em muốn tắm rửa."

“Đi đường dài nhớp nháp khó chịu quá."

Sở Đại tăm nhanh tốc độ ăn cơm, dư quang phát hiện miệng vợ có dính hạt cơm, nhẹ nhàng đưa tay quẹt miệng em ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-199.html.]

Cố Khanh Khanh theo bản năng nhai nhai nuốt ...

Nam nhân cười, mặt mày sinh động, đứng dậy thu dọn hộp cơm, hôn lên mũi vợ một cái: "Chờ anh năm phút."

Cố Khanh Khanh nâng đồng hồ lên: "Bây giờ là 35 phút, đồng chí Liên Trường, đếm ngược bắt đầu."

“Vâng, thủ trưởng." Sở Đại bưng hộp cơm đi vào phòng bếp, xách cái thùng, tiếng bước chân biến mất ngoài phòng khách.

Cố Khanh Khanh từ trên giường chậm rãi đứng dậy, quần áo vẫn còn trong túi hành lý, cô tìm một bộ quần áo để thay, còn lại cất hết vào tủ quần áo.

Sở Đại đều gấp gọn gàng rồi, mang cả chồng bỏ vào là được.

Nhìn thoáng qua bốn cái hộp nhỏ bên giường, cô vội vàng chạy đến nhét vào đáy tủ quần áo, dùng áo khoác của anh ấy che lại.

Chờ nam nhân về, chăn bông trên giường đã trải phẳng phiu, người đang nhón chân nhét túi hành lý lên nóc tủ.

Kiễng chân hồi lâu, cô suýt chút nữa đẩy lên được, Sở Đại đứng sau nhìn một lúc lâu, Cố Khanh Khanh mới quay đầu lại nói: "Anh ơi giúp em với."

Cô muốn dẹp gọn lên trên, nam nhân cao, chân dài, dễ như lòng bàn tay, chuyện nhỏ không tốn sức.

Không nghĩ đến nam nhân từ sau lưng ôm eo cô, đẩy cái túi hành lý lên nóc tủ.

Ngốc lăng nhìn túi hành lý đẩy lên nóc tủ, quay đầu nhìn chồng.

"Anh trai ……"

Sở Đại ừ một cái, ôm người đặt lên giường.

Cởi mở bộ quân phục, anh từ trong tủ lấy ra một chiếc móc áo treo lên: "Bây giờ đi tắm?"

“Vâng." Cố Khanh Khanh phục hồi tinh thần, cầm bộ quần áo ngủ, nghĩ đến cái gì lại lướt qua nam nhân, mở ngăn tủ kéo ngăn kéo, dưới ánh mắt nóng rực của anh ấy, cầm tấm vải bông.

Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của em ấy, không trêu nữa: "Thay xong thả vào chậu giặt quần áo, anh giặt."

“Em tự mình giặt được rồi." Mặt Cố Khanh Khanh càng nóng hơn: "Anh cứ như vậy em thật ngựng ngùng, anh à!"

Nhìn thấy thái độ làm bộ làm tịch của em ấy, vạch trần ngay luôn: "Biết rồi, giặt sạch phơi ở lầu ban công tầng hai đúng không, nhớ kỹ?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nhảy vào ôm lấy eo anh ấy, cười: "Thật tình, cái gì cũng không thể giấu được anh, cảm ơn anh, anh là tốt nhất."

Sở Đại xoa xoa đầu vợ: "Có chuyện gì thì nói thẳng với anh, không cần phải khách khí, vợ à."

"Vâng, em biết rồi."

Ngay khi cô định khen anh ấy một phen, quá ấm áp, bỗng nhiên nghe anh ấy hỏi ——

Loading...