Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:56:25
Lượt xem: 8

Không để Hứa Niệm đi ra ngoài gió lạnh, Triệu Trạch cũng đi nhà ăn múc cơm về, thấy Sở Đại tới hỏi: "Em gái Khanh Khanh cũng không đến sao?"

“Cậu không có mắt à?" Sở Đại để hộp cơm bên cạnh: "Giúp tớ kê chút thuốc."

“Hả?” Triệu Trạch múc hai miếng cá hố thả vào hộp cơm, lại cầm cái muỗng lên: "Nơi nào không thoải mái? Say tàu?"

Hôm nay không ít người hỏi anh muốn thuốc say tàu, đều là lần đầu tiên ngồi quân hạm, trừ người quân khu phía nam, đa số đều chưa từng đi biển, đó là chuyện bình thường.

"Không phải." Sở Đại ho khụ khụ, múc một khối thịt cá che đi xấu hổ: "... Chính là Khanh Khanh đau bụng, kê chút thuốc giảm đau."

"Bị cảm? Hay là buổi chiều ăn hải sản bị nhiễm lạnh." Trong khoảng thời gian ngắn Triệu Trạch không nghĩ đến chuyện kia.

“Đều không phải." Sở Đại lại múc thêm hai cái bánh tôm: “Là con gái mỗi tháng, cậu phải hiểu."

"..." Triệu Trạch lúc này mới hiểu ra, bất lực, đẩy mắt kính lên sống mũi: "Cậu nói cậu xem, vết sẹo trên eo kia thối rữa cũng không hé răng, hiện tại vì vợ đau bụng thì tìm tớ kê thuốc."

"Lão Sở, cậu không phải có tật xấu chứ?"

Sở Đại múc cơm xong thì đóng hộp cơm, liếc xéo: "Giúp không?"

"Thuốc này không có, vợ ai chẳng phải trải qua chuyện này? Không phải đều nhẫn cho qua sao?" Triệu Trạch tròng mắt xoay chuyển, đáy mắt lóe lên ánh sáng: "Mà nói này, tớ có một biện pháp, có thể giúp cậu tạm thời giải quyết vấn đề này."

"Có rắm thì phóng đi."

“Đây là điều bắt buộc phụ nữ phải trải qua, không còn cách nào khác. Trừ phi mang thai, mười tháng sẽ không đau." Triệu Trạch nhìn biểu tình Sở Đại không chớp mắt.

"..." Sở Đại trầm mặc một lát, vỗ vỗ vai cậu bạn: "Hai hộp đồ kia của tớ, giúp tớ chuẩn bị tốt, lát nữa tìm cậu lấy."

"Không có." Triệu Trạch không kìm được cao giọng: "Cậu có phải đánh giặc bị thương rồi không? Cậu cũng già đầu rồi sao không suy xét có con đi, thật sự không được nói anh em giúp cậu nhìn xem, nên chữa phải chữa."

Hải quân bên cạnh múc cơm nhịn không được hướng về phía bên này xem, Sở Đại nhìn Triệu Trạch một hồi, đáy mắt mỉa mai rõ ràng: "Thù này gác ở đây, Triệu Quân Y."

Triệu Trạch thấy sự hung dữ trong mắt, rụt rụt cổ: "Nói giỡn à, chờ lát nữa hai ta trở về, tớ lại cho cậu thêm mấy rương, từ từ dùng."

Sở Đại giơ tay kéo bả vai cậu bạn sang: "Được nha, chúng ta là anh em có cái thì mà không thương lượng được, hà tất ở bên ngoài hạ mặt mũi của nhau?"

Triệu Trạch cười khan một tiếng: "Đúng vậy, cơm đã múc xong chưa? Vậy đi thôi, A Niệm còn ở nhà chờ tớ."

Hai người cùng nhau đi trở về, Sở Đại không có vào nhà, mà là cầm hộp cơm ở trong sân chờ.

Triệu Trạch đi vào, đầu tiên mang hộp cơm đến cạnh giường cho Hứa Niệm ăn. Hôm nay đủ lăn lộn, Hứa Niệm mang thai không tăng được cân nào, khuôn mặt còn gầy đi một vòng, anh nhìn mà đau lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-198.html.]

"Em ăn cơm nhiều chút, anh còn múc canh trứng cho em, tranh thủ còn nóng uống đi, lão Sở còn đợi bên ngoài, anh ra ngoài nói với cậu ấy nói mấy câu."

Mặc dù Hứa Niệm thắc mắc tại sao Sở Liên Trường lại đến, dù sao vẫn gật gật đầu tiếp nhận đũa, không hỏi thêm cái gì.

Thấy vợ ăn uống không tệ, Triệu Trạch yên tâm đứng dậy đi đến một gian phòng khác, nơi chất đống vật tư y tế, do phòng y tế còn chưa có cái giá nên đành để ở chỗ này trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tìm ra hai hộp áo mưa, suy nghĩ một chút lại cầm thềm nhiều hai hộp nữa.

Anh luôn cảm thấy Sở Đại chống lại Sở Tư Lệnh, muốn tuyệt hậu Sở gia.

Mối quan hệ giữa hai cha con họ, những người quen thuộc đều rõ ràng.

Sở Đại không đợi bao lâu người đã đi ra, trong tay cầm bốn cái hộp nhỏ màu trắng xếp chồng lên nhau.

“Đây nha, khi nào dùng xong thì đến tìm tớ.” Triệu Trạch nhét vào trong lòng Sở Đại, ẩn ý nói: "Mấy ngày nay cậu nhịn chút đi, bằng không đối với thân thể phụ nữ không tốt."

Sở Đại liếc hắn một cái.

Đây là xem anh là gì? Cầm thú à?

Sau khi lấy đồ, anh không thèm để ý tới Triệu Trạch, trực tiếp bước ra khỏi sân, người đàn ông thiếu tâm nhãn ở phía sau kêu lên: "Nếu như mà thường xuyên đi tiểu đêm, thì đến bờ biển tìm con hào bồi bổ đi, đừng trách anh em như tớ không nhắc nhở cậu."

Sở Đại không quay đầu nhìn lại, biến mất trong bóng đêm.

Cố Khanh Khanh nghe tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân quen thuộc bước vào liền biết chồng trở về, giãy dụa từ ổ chăn ấm áp, khoác chăn ngồi ở mép giường, chờ anh tiến vào.

Nhìn thấy anh ấy xách hộp cơm, trong n.g.ự.c còn mấy cái hộp giấy, cô sửng sốt.

"Nước ấm đâu anh?"

Sở Đại cũng là đơ ra, hộp cơm trong tay đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh, hộp giấy trong tay đặt ở đầu giường, xấu hổ: "Đã quên."

Cố Khanh Khanh nhìn cái hộp các tông nhỏ quen thuộc bên giường, sắt mặt nóng lên, cầm cái hộp đánh sang: "Mấy cái đồ lung tung rối loạn thì nhớ rõ! Sở Đại!! Nước nóng của em!!!"

Sở Đại cầm cái thùng nước, đốt ngón tay mảnh khảnh, mu bàn tay gân xanh rõ ràng có thể thấy được, Cố Khanh Khanh nhìn đến thất thần.

Ăn cầm cái gối đặt xuống giường, xoa xoa mũi: "Tình cờ gặp được Triệu Trạch nên quên mất. Em ăn trước đi, anh lại đi nhà ăn đánh thùng nước ấm trở về."

Cố Khanh Khanh thở dài, lấy hộp cơm ra, dọn ra bàn.

Cô vỗ nhẹ vào mép giường ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống: "Ăn cơm trước đi anh, lát nữa rồi đi!"

Loading...