Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:56:24
Lượt xem: 9

Chờ nam nhân xách phích nước nóng bước ra khỏi sân, không còn tiếng bước chân, cô chậm rãi đi vào phòng.

Căn nhà không lớn, hai tầng, bên dưới một phòng ngủ, một phòng bếp nhỏ cùng một phòng vệ sinh. Phòng khách nhỏ, so với căn nhà của Sở gia ở quân khu Phương Nam nhỏ hơn hẳn một nửa.

Tuy nhiên, vì là nhà mới xây nên nhìn rất mới mẻ, ánh sáng ở đây tốt, mấy cửa sổ lớn mở ra lấy ánh sáng, cho nên căn nhà rất sáng sủa.

Cô thực hài lòng.

Đây là nhà của cô cùng anh ấy.

Ngắm tầng 1 một lát rồi cô đi lên lầu 2. Cầu thang là cầu thang gỗ, lầu trên cũng là gỗ, có lẽ nguồn tài nguyên tại chỗ.

Tầng hai có hai phòng ngủ, một phòng tắm, một phòng khách, bên ngoài có một cái ban công nhỏ.

Phòng ngủ diện tích không lớn, không kê giường và tủ quần áo, cô thích nhất là ban công, để tiện phơi đồ, chăn bông.

Cố Khanh Khanh trong lòng đã có tính toán, nếu cô và anh có con, thì cô với anh ở dưới lầu, để bọn nhỏ ở trên lầu ...

Nghĩ đến đây, cô vỗ vỗ mặt mình: "Còn sớm mà, không thể nghĩ đến những chuyện này ha."

Sở Đại ở dưới lầu không tìm được vợ, rót một ly nước ấm bưng lên, thấy em ấy cứ không ngừng lẩm bẩm, liền đưa nước qua: "Em nói cái gì thế?"

“Em nghĩ về sau sinh mấy đứa con nha!" Theo bản năng Cố Khanh Khanh buột miệng thốt ra, nói xong mới phát hiện ra, bắt gặp đôi mắt cười như không cười của nam nhân, quẫn bách hướng chỗ cầu thang chạy.

Sở Đại kéo vợ lại ôm từ phía sau, ôm vợ vào lòng, đặt cằm lên vai em ấy: "Em muốn có con?" Anh nhớ đến lúc nói chuyện với Triệu Trạch, cách em ấy cẩn thận vuốt ve bụng của Hứa Niệm.

Đáy mắt còn mang vài phần hâm mộ.

Cố Khanh Khanh thoát không được, đành bất động: "Cũng không phải vậy, không phải anh nói trễ chút rồi có sao? Em cũng không nóng nảy nha, chính là cảm thấy nơi này có ba gian nhà ở, chúng ta ở một gian, còn hai gian có thể để lại cho bọn nhỏ."

“Ừ." Người đàn ông cười khẽ bên tai cô: “Vợ à, em suy nghĩ rất chu toàn.”

Cố Khanh Khanh thuận tay uống hai ngụm nước nóng, sau đó thoát khỏi vòng tay của anh: "Em buồn ngủ! Buổi tối anh đi nhà ăn giúp em mang cơm về đây đi, em không muốn động, em đi ngủ trước nha."

Sau đó là chạy trối chết.

Sở Đại nhìn cô chạy xuống lầu, dựa vào tường, tay phải cầm ly nước, chậm rãi uống.

Anh tùy ý nhìn hai gian phòng trên lầu, phòng khách, không tồi, rất thích hợp cho trẻ con ở.

Nhớ tới lời vợ nói vừa rồi “suy nghĩ về sau sinh mấy đứa con" anh bất giác cong môi, cầm cái ca tráng men đi xuống lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-197.html.]

Một đứa cũng được, mà hai cũng khá tốt.

Anh thì sao đều được.

Sở Đại thu dọn đồ đạc, giơ tay xem đồng hồ, anh đi đến cửa phòng ngủ lầu một, dựa vào khung cửa: "Khanh Khanh?"

Cố Khanh Khanh thò nửa đầu ra khỏi chăn bông, đôi mắt to đen láy ngơ ngác buồn ngủ vừa tỉnh giấc.

Sở Đại bật đèn: "Bây giờ anh đi múc cơm, có muốn anh mang nước về cho em không?"

“Muốn!” Cố Khanh Khanh vặn mình dưới chăn bông, cô thật sự không muốn đi ra, cuối cùng đành chịu thua: “Anh lấy một thùng thôi, đừng lấy nước nóng, thêm chút nước lạnh nha."

“Anh biết.” Sở Đại gật gật đầu, mới vừa đi hai bước, liền quay đầu lại hỏi: "Còn đau không?"

Cố Khanh Khanh đáng thương gật đầu, đôi mắt to ngấn nước nhìn anh ấy.

Sở Đại hiểu ý, dự định lát nữa sẽ đến gặp Triệu Trạch lấy thuốc.

Ban đêm trên đảo có chút lạnh, gió bấc lạnh đến thấu xương, Sở Đại dáng người không hề bị ảnh hưởng, cùng binh lính lần lượt đi ra nhà ăn.

Một người lính cũng là người của Binh Đoàn xây dựng hỏi: "Sở Liên Trường, tôi nghe nói chúng ta đến đây cùng những người này thành lập một doanh tăng cường, ngài nói ai có thể đảm đương doanh trưởng?"

Sở Đại liếc mắt một cái: "Người được chọn từ bốn phương, hai binh đoàn, ba chiến khu, ai làm đều sẽ có người không phục, loại sự tình này thượng cấp đã sớm quyết định tốt, không cần chúng ta nhọc lòng."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vâng, cũng là.” Quân nhân gãi gãi đầu: "Tôi chỉ cảm thấy ngài thích hợp nhất!"

Ngược lại, Sở Đại không nói gì.

Nói anh chỉ muốn đánh giặc không muốn leo lên trên là không đúng, anh là nam nhân có dã tâm, đương nhiên sẵn sàng hy sinh vì đất nước, cũng nguyện ý sử dụng chiến công của mình đổi lấy tiền đồ.

Trước mặt anh có một ngọn núi lớn khó leo, có lẽ đời này anh sẽ không lên được độ cao như Sở Uyên, cho dù hiện tại không chịu thua, không thừa nhận tđi chăng nữa thì đó là sự thật.

Trương Kiến Thiết vừa lúc xách hộp cơm đi ra: "Nói chuyện doanh trưởng sao? Việc này chúng ta nói không tính, nếu là luận việc đánh giặc, chúng tôi khẳng định không bằng Sở Liên Trường, nhưng đây không phải binh đoàn, không cần tác chiến."

Lời trong ý ngoài là, Sở Đại nghĩ cũng đừng nghĩ.

Anh lính nhỏ nghe thấy đỏ mặt muốn xông lên nói chuyện bị Sở Đại ngăn lại: "Đi nhà ăn thì đi ăn cơm đi, mặc kệ có phải quân khu tác chiến hay không, quân nhân không cần dùng miệng để thắng."

Nói xong, anh không quan tâm vẻ mặt của Trương Kiến Thiết như thế nào, nhấc chân rời đi.

Anh chiến sĩ ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c đi ngang qua, còn không phải Binh Đoàn Lục Trung sao? Bọn họ Binh Đoàn Xây Dựng chiếm đóng ở biên cảnh, có trận đánh lớn ác liệt gì đều là bọn họ gánh, ở trong mắt anh, Sở Liên Trường xứng đáng doanh trưởng hơn bất cứ ai.

Trương Kiến Thiết khịt mũi, xách hộp cơm đi về phía nhà ăn.

Loading...