Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:56:21
Lượt xem: 17

Hòn đảo khá lớn, nơi nơi là cát trắng, đến khu trung mới có đất.

Cố Khanh Khanh liếc nhìn vài lần, cây cối nơi này vừa cao vừa lớn, thân cây thon dài, lá cây đặc biệt lớn, trên cây còn có trái gì đó màu xanh. Nhìn sơ to như cái chén.

Nhà ở đã chia rồi, khu nhà quân nhân chia thành bốn khu nam, đông, bắc, tây. Sở Đại cùng Triệu Trạch đương nhiên ở cùng nhau ở Bắc Khu, các quân nhân thuộc Binh Đoàn Xây Dựng cũng theo bọn họ đi về phía Bắc.

Nhìn thấy nhà được phân, Cố Khanh Khanh mới thoải mái chút, ngồi trên tàu nhìn ra cửa sổ, chỉ có biển, cái gì cũng không có, mắt có phần mệt mỏi.

Nhà nơi này là nhà có sân độc lập, nghe chính trị viên nói là tổng cộng hơn 2000 căn lận, vì chuẩn bị kế hoạch đưa quân nhân ra đảo.

Tuy người ít nhà thì nhiều nhưng không thể tùy tiện lựa chọn, đều được phân bổ hết, nhà của Triệu Trạch ở phía trước nhà Sở Đại, bên cạnh đều có người ở.

Sở Đại được giao ở phía sau, hai bên trái phải trống trải, dựa lưng vào núi. Cố Khanh Khanh từ sớm đã nhìn thấy mảnh đất trống bên cạnh, tinh thần không tốt bây giờ hứng khởi lên, chỉ vào đất trống trong sân, nói với chồng: "Em từ nhà mang theo ít hạt giống. Anh Mạnh Nam nói, trồng rau trên đảo chỉ cần chú ý bón phân là được, anh ơi, sau này mỗi ngày ăn cơm ở nhà nha."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được.” Sở Đại biết đây là mệnh, đành chấp nhận số mệnh, anh đẩy cửa ra: "Em thu dọn đồ đạc trước đi, 6 giờ 30 ăn cơm chiều, tắm rửa sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai anh đến chỗ bộ đội, ban ngày khả năng không có thời gian chăm sóc cho em."

"Em hiểu rồi" - Cố Khanh Khanh vỗ vỗ cát trên tay: "Lúc trước ở Binh Đoàn em một mình ở được nha, nói nữa em có thể tìm chị A Niệm với các chị dâu trên đảo chơi."

Đi theo anh ấy vào nhà, bên trong tường sơn trắng đơn giản, một cái bàn bốn cái ghế, đây là trang trí ở phòng khách.

“Ở đây có bếp này!”. Mắt cô sáng lên, cô chạy đến căn phòng nhỏ cạnh phòng khách, bếp gas đã được trang bị sẵn, trên đó nồi niêu, chén bát, gia vị cơ bản đều có.

Cô khom lưng mở tủ gỗ bên dưới, có một bao gạo, một túi lương thực phụ, một bao bột ngô, một bao bột mì tinh.

Hai người họ ăn thì hai tháng không thành vấn đề.

Cuối cùng cô đã biết tại sao nhiều quân tẩu muốn đến tùy quân, tiêu chuẩn lương thực cao, bộ đội đã cấp đầy đủ hết, chưa kể nguồn hải sản dồi dào trên đảo.

Dựa vào bệ bếp, cô quay lại hỏi người đàn ông: "Chúng ta còn chưa cống hiến cho bộ đội mà còn lại đây chiếm tài nguyên, có phải không tốt lắm nha?"

Không ngờ em ấy lại nghĩ như vậy, Sở Đại lấy trong túi lấy ra mảnh vải thô, tính toán lau bụi trên bàn: "Chúng ta ra đảo ít nhất phải 5 năm ở lại nơi này, bộ đội rất vui lòng để người nhà đi cùng tùy quân, như vậy chiến sĩ tâm kiên định, chuyên tâm chấp hành nhiệm vụ tổ chức an bài."

Cố Khanh Khanh hiểu rõ gật đầu, cười cười hỏi: "Em ở đây, anh có kiên định hơn nhiều không?"

“Ừ”. Sở Đại nói thật: “Rất an tâm”.

Cố Khanh Khanh cười ôm lấy cổ anh ấy, cọ cọ vào cổ anh: "Từ nay về sau đây sẽ là nhà của chúng ta, em là nơi đi về của anh đúng không?"

“Ừ.” Sở Đại bế em ấy lên, để em ấy ngồi trên bệ bếp, hôn lên cái trán của vợ: "Em là nơi tìm về của anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-196.html.]

Cố Khanh Khanh hai tay chống đỡ cái bàn, ánh mắt chuyển động theo bóng dáng của anh, chân lắc lư: “Ở đây không có nước sao anh?” Cả cái lu chứa nước cũng không có.

“Trên đảo nước ngọt ít, vợ à, anh phải thương lượng với em một chuyện." Sở Đại đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh trong lòng lộp bộp: "Làm sao vậy? Anh nói đi!"

Người đàn ông nhìn cô, còn thở dài nữa.

“Về sau hai ta, khả năng không thể mỗi ngày tắm rửa”.

Cố Khanh Khanh: "..."

Cô chớp chớp mắt: "Nếu không anh để phần nước của anh cho em đi, em không chê anh."

Sở Đại nhìn Cố Khanh Khanh chằm chằm.

Cố Khanh Khanh dùng ngón tay moi moi cái bàn: "Em không tắm rửa không thoải mái, anh em xem gần đây mỗi ngày đều phải dùng nước ..."

Sở Đại đứng cầm giẻ lau lau cửa, chậm rì rì lên tiếng: "Chúng ta là vợ chồng, không phải không thể thương lượng."

Nữ nhân dang tay ôm eo của anh, làm nũng: "Vậy quyết định vậy nha, về sau anh bao lâu tắm một lần, em sẽ chừa phần nước cho anh."

Sở Đại nhìn xuống nữ nhân đang ôm eo mình, đưa tay xoa đầu vợ, thở dài: "Trước kia anh không phát hiện em độc đoán như vậy."

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh, lè lưỡi làm cái mặt quỷ: "Hiện tại biết rồi, đã muộn."

Nhìn vợ hầm hừ nhảy khỏi bàn, ngâm nga hát nghêu ngao Sở Đại lắc đầu, kỳ thật trong Binh Đoàn khó khăn hơn nhiều, có khi có nhiệm vụ tác chiến chui vào rừng cây, mười ngày nửa tháng không tắm là chuyện bình thường, m.á.u từ vết thương dính lên quần áo.

Chờ chiến đấu trở về Binh Đoàn, Triệu Trạch không rửa vết thương được, cả cắt cũng không được, đành phải kéo mạnh mảnh vải dính vào miệng vết thương ra.

Anh không lo lắng mình trên đảo không nước dùng, chỉ sợ em ấy không quen.

Cố Khanh Khanh vốn dĩ muốn đi tất cả các phòng để xem một vòng, trên lầu dưới lầu, mới vừa đi được hai bước, bụng dưới đau chịu không nổi.

Cô quay đầu lại, nhìn nam nhân nhân đáng thương vô cùng: "Em có thể dùng nước tắm buổi tối đổi một ly nước ấm không, anh trai?"

Yết hầu Sở Đại lăn lộn, cười cười.

Chiếc giẻ trong tay tùy ý ném xuống bàn, cầm ấm nước ấm trên ngăn tủ: "Đi lên giường nằm đi, anh đi nhanh về nhanh."

Loading...