Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 195
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:56:19
Lượt xem: 14
Sở Đại quay lại khu quân nhu tìm được hành lý của mình, mở khóa kéo thì phát hiện có người đang trò chuyện bên cạnh, động tác tạm dừng, đầu tiên là lấy trong túi ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, sau đó mở túi bên hông lấy đồ của vợ. Thứ vợ yêu cầu dấu dưới khăn quàng cổ.
Toàn bộ hành trình bình tĩnh không gợn sóng, nếu để ý kỹ thì thấy được dấu vết, tai đỏ bất thường.
“Sở Đại”. Có người cầm ly nước đi ngang qua: “Lấy khăn quàng cổ làm gì? Em gái bị lạnh?"
Sở Đại gật đầu, mặt không chút thay đổi mà nói dối rằng: "Cô ấy muốn nhìn biển, trên boong tàu gió mạnh".
"Ừ, biển mà, nó là như vậy, xem nhiều là chán thôi, mới mẻ chừng được hai ngày thôi." Nói chuyện là chính trị viên trên quân hạm, đang cầm sách xem.
Sở Đại không lên tiếng, chỉ cười cười xong lấy đồ ra ngoài.
Cố Khanh Khanh ở tại chỗ chờ anh ấy đến, cô đưa mắt nhìn ra biển xa xăm, mặt nước không thể nhìn ra tận cùng, mặt trời nghiêng xuống boong tàu, vài con chim hải âu thỉnh thoảng bay lượn trên bầu trời xanh.
Sở Đại đi qua, thấy vợ đang mê mẩn, không lên tiếng gọi, lặng yên nhìn vợ.
Cô gái nhỏ tròn trịa hơn không ít, một đôi mắt to nhìn xa xăm về phía chân trời, tóc tết bị gió biển thổi tung.
Sau hai phút, cuối cùng cô cũng chú ý đến người đàn ông đứng ngay bên cạnh, nhìn khăn quàng cổ màu đỏ trên tay anh ấy, ấp úng hỏi: "Anh ơi, anh lấy đồ cho em chưa?".
“Phía dưới.” Sở Đại đưa đồ vật sang, mở cửa nhà vệ sinh: "Anh đợi em, nhanh lên, sắp đến giờ ăn cơm rồi."
Toàn bộ người ở quân hạm đều ăn trưa lúc 12 giờ 30. Hôm nay đông người nên kéo dài đến tận 2h.
Cố Khanh Khanh vội vàng cầm khăn quàng đỏ đi vào nhà vệ sinh, sau khi cô đi vào, người đàn ông buông tay, cửa tự động bật đóng lại.
Cửa trên tàu dễ mở từ bên trong, đứng ở bên ngoài kéo cửa phải tốn sức một chút.
Một lúc sau, Cố Khanh Khanh đi ra, trên tay vẫn còn cầm chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, hơi ẩm ướt, cô đem băng nguyệt sự đã giặt sạch, ở trên tàu nên ngượng ngùng lấy ra, xấu hổ nhìn chồng.
Sở Đại liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trên tay vợ, đại khái biết chuyện gì đang xảy ra: "Đưa cho anh, em về khoang tìm Hứa Niệm và Triệu Trạch đi".
Dù sao trước mặt anh ấy cô chẳng có gì mặt mũi đáng nói, Cố Khanh Khanh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đưa đồ vật sang: "Anh đi nhanh lên nha, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."
“Được.”
Sở Đại lại quay đầu trở lại phòng quân nhu, cái quân nhân lúc trước nghi hoặc: "Sao lại mang khăn quàng cổ trở về?"
Còn trêu ghẹo: "Còn bị dính nước nữa, bị gió thổi xuống nước à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-195.html.]
“Sóng lớn quá." Sở Đại từ bên trong túi hành lý tìm cái túi cho khăn quàng cổ vào trong: "Tôi đi ăn cơm trước, có việc thì kêu tôi."
“Được.”
Quan binh trên tàu tùy tiện đối phó ăn vài miếng, bọn họ đưa lính ra đảo còn nhiệm vụ đi tuần tra, không thể đói bụng.
Trên tàu có nhà ăn, lúc Sở Đại đi qua đó, Cố Khanh Khanh ngồi trong góc vẫy vẫy tay, anh đi sang ngồi bên cạnh em ấy.
Triệu Trạch gắp hết cá tuyết vào hộp cơm cho Hứa Niệm: "Em mang thai, cần bổ sung dinh dưỡng nhiều chút, ăn đi, không đủ, chỗ em gái Khanh Khanh còn."
Cố Khanh Khanh che hộp cơm mình lại, vô cùng bất mãn: "Anh Triệu à, không thể lấy đồ ăn của người khác lấy lòng vợ mình được đâu, anh không biết xấu hổ sao?"
Hứa Niệm cười cười: "Anh ấy nói đùa với em thôi, có Sở Liên Trường ở, anh ấy không dám động hộp cơm của em đâu."
Sở Đại thong thả gắp tôm cùng cá tuyết sang hộp cơm của Cố Khanh Khanh: "Vợ, em ăn nhiều một chút."
Triệu Trạch tặc lưỡi liên tục: "Em còn chưa có mang thai đâu đã được hưởng đãi ngộ của phụ nữ mang thai, về sau mang thai không phải leo lên nóc nhà lật ngói luôn sao? Tớ nói này lão Sở ..."
Lời còn chưa chưa kịp nói hết thì dưới bàn bị người ta đạp một phát.
Cơ thể của Triệu Trạch cong lên, thiếu chút nữa từ ghế ngã xuống dưới.
Hứa Niệm và Cố Khanh Khanh đồng thời nhìn sang, Hứa Niệm lo lắng: "Làm sao vậy? Có phải nghỉ ngơi không đủ nên say tàu?"
Triệu Trạch đẩy lại cặp kính trượt xuống sống mũi, ngồi thẳng người, qua cặp mắt kính dày cộm nhìn nam nhân đối diện vẻ mặt như toàn bộ không liên quan gì đến mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Đồ tâm tư đen tối."
Cơm nước xong Sở Đại đi rửa hộp cơm, Cố Khanh Khanh về khoang binh lính nghỉ ngơi.
Cố Khanh Khanh muốn ngủ trưa, ăn xong cơm mệt mỏi rã rời, cộng thêm bụng không thoải mái, nằm nghiêng ở trên giường, ôm chăn cuộn tròn thành một cục.
Bên cạnh người nhiều may mà chỗ này ở tận bên trong cùng, Sở Đại ngồi ở mép giường, dùng thân thể ngăn cách tầm mắt người khác, thò tay vào trong chăn bông, chậm rãi xoa lên bụng vợ.
Thấy vợ sắc mặt trắng bệch, mày nhíu chặt.
Ăn cơm xong còn tốt, không biết vì sao bụng lại đột nhiên đau lên, liếc mắt nhìn bụng Hứa Niệm đang nói chuyện với Triệu Trạch, anh tính toán chờ lát nữa lên đảo rồi tìm cậu ấy kê chút thuốc.
5h20 chiều, tàu cập bến, cán bộ, quân nhân mang người nhà tùy quân trật tự đi xuống cầu thang.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặt trời dần dần lặn ở hướng Tây, khuất dần vào biển rộng.
Gió biển buổi tối lạnh tanh, Cố Khanh Khanh dụi mũi cái mũi, héo rũ đi theo bên cạnh nam nhân.