Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-03-26 12:56:13
Lượt xem: 17
Chín giờ rưỡi, Sở Đại đưa Cố Khanh Khanh đến bến tàu, có rất nhiều người, xem ra là một tiểu đoàn.
Vì thay đổi binh chủng nên quân phục vẫn chưa được cấp, anh đang mặc thường phục.
“Chị A Niệm!” Đôi mắt sắc bén của Cố Khanh Khanh nhìn thấy Hứa Niệm bên cạnh Triệu Trạch thanh nhã, nói với chồng: “Em sang kia nói chuyện với chị A Niệm.”
Nói xong, cô chạy đi.
Sở Đại cầm trong tay hai cái túi, đang định đi về phía Triệu Trạch thì đột nhiên có người lên tiếng: "Sở Liên Trường".
Anh đảo mắt nhìn người đàn ông có lông mày rậm và đôi mắt to trước mặt, anh nhớ ra thân phận người đàn ông này: "Trương Liền Trường".
Cả hai đều thuộc Binh Đoàn phương Bắc, nhưng đóng quân ở hai nơi khác nhau. Anh ở Binh Đoàn Xây Dựng, còn Trương Kiến Thiết thuộc Binh Đoàn Lục Trung.
Cố Thanh Liệt cũng đã nhìn thấy anh ta, còn nhỏ giọng nói đùa: "Tên này hẳn là đến Binh Đoàn Xây Dựng của chúng ta sao?”
Cho nên Sở Đại đối với hắn rất có ấn tượng.
Trương Kiến Thiết vỗ vỗ vai: "Đã lâu không gặp, hẳn là đã hơn nửa năm. Không ngờ anh nhận lệnh ra đảo."
Sở Đại gật đầu: "Bộ đội cần, nơi nào cũng có thể đi".
Trương Kiến Thiết không mấy để ý: “Sở Liên Trường tư tưởng giác ngộ khá cao nha!”
Lần cuối cùng hai Binh Đoàn hợp lực đánh địch, hai người bất đồng quan điểm về kế hoạch tác chiến. Thủ trưởng vậy mà chọn kế hoạch của Sở Đại, trong lòng anh không phục lắm, rất muốn tìm cơ hội để so tài.
Cứ tưởng lên đảo đóng quân sẽ không còn cơ hội gặp mặt, ai biết người đã tự tìm đến cửa.
“Liên Trường.” Hơn chục người lính từ xa đi đến thấy Sở Đại lập tức hành quân lễ, toàn bộ là quân nhân từ Binh Đoàn Xây Dựng, lần này cùng nhau ra đảo.
Sở Đại bỏ túi vải thô xuống, đáp lễ.
Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm nói chuyện nhà một hồi, thấy trên bến tàu khá nhiều người mang theo người nhà tùy quân, cô tò mò hỏi: "Chị A Niệm, không phải chị nói điều kiện trên đảo rất khó khăn, sao hôm nay nhiều người đi đảo thế?”.
Hứa Niệm nhẹ nhàng giải thích: "Trên đảo vật tư đều là không cần phiếu, chỉ cần trả tiền để tàu mang qua là được. Chị vừa rồi đứng đây thì nghe được mọi người nói chuyện với nhau. Nghe nói là mỗi quân nhân đều được cấp đất, và một căn nhà độc lập.”
Đảo rất vắng, diện tích rộng, khi xây nhà một lần xây cho đáng nên xây khá nhiều, doanh trại ở đảo chỉ đâu đó 270 người, không cần phải chen chúc. Trong đất liền chưa chắc sẽ có điều kiện tốt như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho nên các quân tẩu suy nghĩ một hồi, dù sao nhà nước quản, quyết định mang con tùy quân theo chồng.
Cố Khanh Khanh gật đầu: "Nói như vậy chắc trên đảo không đến nổi quá vất vả?”
Ban đầu cô nghĩ rằng cô và chị A Niệm là những người duy nhất cùng theo tùy quân, đến đây rồi mới không ngờ tận 40-50 người cùng theo chồng tùy quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-193.html.]
“Chị không biết”. Hứa Niệm theo bản năng đỡ bụng: “Đến đã đến rồi, tốt hay xấu, vất vả hay không đều phải chịu.”
Triệu Trạch bên cạnh không hề để ý hai chị em nói chuyện, nghe được câu này, đỡ vợ: “Là anh để em với con ủy khuất rồi.”
Hứa Niệm mím môi cười lắc đầu, Cố Khanh Khanh nhìn quanh thấy được vài gương mặt quen thuộc ở Binh Đoàn Xây Dựng cô đã từng gặp qua, những người lính ở đó đang vui vẻ giơ tay chào cô.
Không vì gì khác, nhìn thấy em gái nên vui vẻ.
Mười giờ, quân hạm cập bến, các chiến sĩ thuộc Binh Đoàn Xây Dựng dưới sự dẫn dắt của Sở Liên Trường, trật tự lên tàu.
Cố Khanh Khanh đi theo Hứa Niệm, Sở Đại và Triệu Trạch đi ở phía trước, các anh trai của Binh Đoàn ở phía sau. Bước lên quân hạm cô tò mò đưa mắt nhìn khắp nơi, nhưng là nhìn thôi không được phép tùy tiện đi lại, mọi người ở cố định trong phòng ngồi đợi.
Nơi này trên dưới là giường sắt, trên giường chăn mền quân đội gấp thành viên đậu phụ vuông vứt, khăn trải giường không chút cẩu thả, Cố Khanh Khanh sợ ngồi lên sẽ để lại dấu vết.
Sở Đại và Triệu Trạch đã đi đến một nơi khác, Cố Khanh Khanh nhàm chán cùng Hứa Niệm nói chuyện phiếm, nhìn ra mặt biển êm sóng ngoài cửa sổ.
"Chị A Niệm, chị mang thai bao nhiêu tháng rồi nha?"
“Đã gần ba tháng.” Ánh mắt của Hứa Niệm tràn ngập yêu thương sờ lên bụng của mình: “Em và Sở Đại dự định khi nào sinh con?".
“… Vẫn còn sớm”. Cố Khanh Khanh đỏ mặt: “Anh ấy nói để em làm quen với cuộc sống trên đảo trước đã, ở đảo quen với ăn uống ẩm thực nơi này rồi có con chưa muộn."
“Sở Liên Trường suy xét chu đáo, anh ấy là thương, đau lòng em, sợ em chịu khổ." Bản thân Hứa Niệm là người trầm tính, bây giờ mang thai nên càng ôn nhu.
Cố Khanh Khanh nhìn cái bụng mang thai hơi lộ lộ ra, hỏi: "Chị A Niệm, em có thể sờ bụng chị được không?"
“Đương nhiên.” Hứa Niệm ngồi gần hơn để cho Khanh Khanh tiện duỗi tay.
Cố Khanh Khanh thận trọng đưa tay ra, nhưng trước khi tay chạm vào bụng A Niệm, nhanh chóng rụt trở về.
Hứa Niệm cười khẽ, kéo tay em ấy đặt ở trên bụng mình.
Đang là đầu xuân, áo khoác tuy rằng khá mỏng, nhưng Cố Khanh Khanh vẫn là rất tò mò, đưa tay đặt ở trên bụng A Niệm cẩn thận vuốt ve: "Đứa nhỏ có biết là em đang sờ sờ không?".
“Chị không biết là đứa nhỏ có biết không”. Hứa Niệm cười hỏi: “Em nghĩ trong bụng chị là con gái hay con trai?".
“Con trai” - Cố Khanh Khanh nghĩ đến tình huống của gia đình mình, cảm thấy khả năng sinh con trai rất cao: "Mặc kệ con trai hay con gái đều được mà, con trai có thể như anh Triệu gia nhập quân đội, con gái giống chị A Niệm, dịu dàng, đoan trang, anh hai em nói, đàn ông thích nữ nhân ôn nhu."
Hứa Niệm lắc đầu cười: “Không hẳn là đúng, giống như Sở Đại rất thích em”
Sở Đại và Triệu Trạch thay quân phục hải quân vừa nhận được, đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người phụ nữ, và niềm vui trong mắt Cố Khanh Khanh khi cẩn thận chạm vào bụng Hứa Niệm, Triệu Trạch dùng cùi chỏ húc nhẹ vào người đàn ông bên cạnh. hất cằm về phía họ: "Em gái Khanh Khanh thích em bé, cậu không dự định sinh một đứa sao? Có lẽ chúng ta có thể kết thông gia".
“Loại chuyện tốt này vẫn là để lại cho người khác đi” - Sở Đại xoa xoa mũi: "Áo mưa lần trước cậu đưa còn không? Lên đảo lại cho tôi mấy hộp."