Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:56:11
Lượt xem: 10

Sở Đại trở lại phòng tắm, nghĩ đến bộ dáng đáng thương của vợ nằm trên giường, anh tăng nhanh tốc độ giặt thật nhanh. Tay hoạt động hết công sức, chà sát, vết đỏ nhanh chóng bị rửa sách, cầm quần tây đã giặt sạch sẽ, thơm tho, mang ra phơi trên ban công tầng 2.

Anh đặt lại chậu rửa mặt vào chỗ cũ, vốn định quay vào phòng nhưng nghĩ đến phích nước ấm trong phòng đã bị anh dùng hết. Lặng lẽ xuống bếp mang lên cốc nước ấm.

Cố Khanh Khanh cầm lấy chiếc cốc men xanh quân đội, thổi vài lần, khẽ đưa lên môi nhấp một ngụm nước ấm.

Sở Đại chỉ ngồi ở bên giường nhìn em ấy uống nước, trong lòng trước đó còn có chút hối hận vì cái gì mình lại báo danh đi hải đảo. Đến hiện tại không còn cảm giác đó nữa.

Điều kiện trong Binh Đoàn không quá khó khăn, nhưng vì kế hoạch tác chiến khác nhau, đánh lớn đánh nhỏ, hai người sẽ ít gặp nhau hơn. Nếu có chiến tranh, có thể mất hai ba ngày hoặc nửa tháng mới trở lại Binh Đoàn để gặp lại em ấy.

Dù ra đảo phải đối mặt nhiều nguy hiểm không thể lường trước, không thể kiểm soát. Song mỗi đêm có thể về với vợ. Bộ dạng dính người thế này, anh không yên tâm em ấy ở nhà một mình.

Cô uống hết nửa cốc nước nóng, trong bụng cảm thấy ấm áp dễ chịu, thấy ánh mắt chồng đang suy tư gì đó, cô chủ động đưa cốc nước sang: "Chồng, anh uống không?"

Sở Đại một tay cầm lấy, uống cạn nửa ly còn lại, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Trằn trọc đến tận giữa đêm, Cố Khanh Khanh quá buồn ngủ, ngáp một cái, luồn tay sang vạt áo chồng như bình thường, mãn nguyện đi vào giấc ngủ.

Sở Đại đưa tay vén chăn bông sau lưng, đem người ôm vào trong lòng, nhẹ vỗ về lưng em ấy.

Cố Khanh Khanh sớm đã ngủ mê man, Sở Đại cũng có chút mệt mỏi, khẽ nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, ước chừng có thể ngủ thêm được hai ba giờ đồng hồ, nên cũng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tia nắng ban mai chiếu vào cửa sổ, Sở Đại đã tỉnh dậy lúc năm giờ, bởi vì người trong tay anh đã ngủ say, chỉ cần anh động một chút là cô sẽ cau mày, miệng khẽ rầm rì, nên đành mở to mắt nhìn trần nhà chờ cô thức giấc.

Mười giờ sáng, quân khu tập hợp ở bến tàu. Hiện tại còn sớm, sáu giờ ba mươi.

Để em ấy ngủ một giấc thật ngon, giữ tinh thần thoải mái rồi lên thuyền.

Anh nghĩ vậy như vậy.

Lúc 7 giờ 40 phút sáng, Cố Khanh Khanh dụi dụi mắt, nhìn khuôn mặt tinh xảo của chồng, nhổm người, hôn lên mặt anh: "Chào buổi sáng, đã đến giờ chưa anh?”

“Không vội, đứng dậy đi tắm trước đi” - Sở Đại đưa tay vén mớ tóc lòa xòa của vợ ra sau tai:: “Anh thu dọn đồ đạc, em cứ từ từ, không cần phải vội”.

“Vâng.” Cố Khanh Khanh trèo từ người anh xuống, ra khỏi giường, đi dép rồi chạy vào phòng tắm.

Cô vợ từ trước đến nay tính tình hấp tấp, xem ra ngày hôm qua thực rất khó chịu.

Nhìn thấy tinh thần em ấy trở lại bình thường, anh an tâm hơn phần nào, trong bụng thầm nghĩ ra đảo rồi tìm Triệu Trạch hỏi thăm xem có cách nào kê đơn cho em ấy giảm đau phần nào không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-192.html.]

Ngày hôm qua khuôn mặt nhỏ tái nhợt như vậy, anh nhìn thôi mà lo lắng rất nhiều.

Cố Khanh Khanh tắm rửa có chút chậm, tóc dài còn dày, tết lại rất mất thời gian. Sở Đại thay quần áo trước, dự định thu dọn hành lý rồi mới đi tắm rửa.

Mở tủ, anh ném quần áo thường ngày của mình và quần áo của cô lên giường, không cần mang theo quân phục cũ, sau khi ra đảo sẽ mặc quân phục hải quân.

Sau một hồi thu dọn, anh chỉ có hai, ba bộ quần áo và tây trang, chủ yếu mang đồ cho vợ.

Kéo ngăn tủ ra, anh thấy băng nguyệt sự phụ nữ dùng trong ngày có kinh nguyệt, im lặng một hồi, lặng lẽ cho vào túi cho em ấy.

Sau khi gấp hết quần áo rồi bỏ vào túi vải, Sở Đại đi vào phòng tắm, cầm bàn chải đánh răng và cốc nước đánh răng, nói chuyện với cô gái nhỏ đang đứng chải tóc bên cạnh: "Anh chỉ mang theo một ít quần áo, em xem muốn mang cái gì thì mang theo hết, thiếu thì tranh thủ đi mua mang lên đảo.”

“Không thiếu” - Cố Khanh Khanh thắt b.í.m tóc, chải lại phần tóc mái trước trán, cười tươi như hoa: “Em đi xem xem có còn quên gì không, anh tắm đi. Sáng nay chúng ta ăn ở nhà ăn sao anh?”

“Muộn rồi, nhà ăn đã hết cơm” -

Sở Đại đánh răng, vừa nói chuyện: “A Chiêu có nhờ người mang đồ ăn sáng đến cho chúng ta, đã mang đến dưới lầu”.

“Anh làm sao biết?”. Cố Khanh Khanh nghi ngờ hỏi: “Anh còn chưa xuống dưới lầu mà?”

“Sáu giờ, anh nghe thấy giọng cậu ấy” - Sở Đại xối sạch kem đánh răng trong miệng, quan tâm: “Còn khó chịu không em?".

“Đã tốt hơn rồi ạ!” Khi nhắc đến chuyện này, cô nhớ lại chuyện tối qua, quá ngại, vội vàng bước ra khỏi cửa: “Em đi thu dọn đồ đạc, anh nhanh lên nha”.

“Được.”

Năm phút sau, hai người đồng thời xuống lầu, trong tay Sở Đại xách theo cái cái túi vải thô màu xanh quân đội.

Trên đảo được trang bị những vật dụng sinh hoạt cơ bản, nên không cần phải mang theo xoong nồi gì cả.

Người đàn ông đặt túi vải thô lên ghế sô pha, kéo sẵn ghế ăn cho em ấy ngồi xuống, nhấc nắp hộp cơm lên, mang từng ngăn ra, có bánh bột ngô bánh trứng. Còn nóng hổi.

Anh cầm lấy chén đũa, đưa cho vợ.

Cố Khanh Khanh thực sự rất đói, bụng trống rỗng, cầm chén bát ăn ngay. Còn Sở Đại cầm cái bánh bột ngô, thong thả ăn uống, trong tay cầm tờ báo mới cảnh vệ viên mang đến hằng ngày xem.

Lâu lâu anh liếc mắt nhìn cô gái ăn cơm.

Ăn được uống được, hoàn toàn buông tâm rồi

Loading...