Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:56:09
Lượt xem: 12

“Tất nhiên có thể” - Cố Khanh Khanh có chút choáng váng, bụng dưới đau nhói, đau đến nép vào vòng tay của người đàn ông, đầu dụi vào lòng anh ấy. Cô khẽ nói: “Ngày mai chị A Niệm sẽ đến đây, em sẽ cùng chị ấy trò chuyện. Chỉ bảy, tám giờ mà thôi, sẽ trôi qua thật nhanh".

Người đàn ông không nói gì, chống cằm vào đầu em ấy, trong mắt anh là xót vợ, là yêu thương.

Dưới sự chăm sóc của anh, Cố Khanh Khanh mê man chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm cô cảm thấy hơi khó chịu và nhớp nháp nên nhẹ nhàng đứng dậy bật đèn.

Mãi một lúc ánh mắt quen dần với ánh sáng, cô nhìn vào vết đỏ tươi trên khăn trải giường, và sau đó nhìn vào người đàn ông đang ngủ yên lặng bên cạnh, cô khẽ chìm trong suy nghĩ.

Làm thế nào có thể đổi ga trải giường mà để anh không nhận ra? Cô hơi lo lắng.

Ngồi trên giường cầm chặt chăn bông, Sở Đại cảm nhận được gió mát thổi qua sau lưng, mờ mịt mở mắt ra. Anh thấy em ấy ngồi ở đó nhăn nhó cau mày, thần kinh lập tức thắt lại, dần dần tỉnh ngủ.

“Còn đau lắm không em?” - Anh ngồi dậy, chống tay lên ga trải giường, giọng điệu lo lắng.

Đồng tử Cố Khanh Khanh co rút lại, cô đã không còn kịp thời gian nữa rồi, hiện tại rất muốn kiếm một cái lỗ dưới đất mà chui vào.

Thấy em ấy vùi đầu vào chăn không nói gì, Sở Đại đang định đứng dậy mặc quần áo đi phòng y tế thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Kết hợp với phản ứng của cô gái nhỏ, anh lập tức hiểu ra, lại ngồi xuống giường, buồn cười nói: "Vợ à, sao em cứ ngại ngùng như vậy?"

Cố Khanh Khanh tức giận: "Quá mất mặt"

“Anh không nghĩ vậy.” Sở Đại gấp chăn bông lại và để sang một bên: “Sao em nói chuyện với chồng mình như vậy?” Trong giọng nói của anh mang theo ý cười rõ ràng.

Cố Khanh Khanh chậm rãi ngẩng đầu, mặt đỏ bừng như tôm chín, cô bò tới sau lưng người đàn ông, nói nhỏ vào tai anh: "Em làm bẩn ga trải giường, còn cả quần áo nữa ..."

Sở Đại vốn dĩ muốn đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của em ấy, lại ậm ừ nghĩ đến điều gì đó, rút tay về: "Em vào phòng tắm thay quần áo đi, anh sẽ thay ga trải giường. Không có gì to tát đâu, lát anh giặt nhanh rồi treo lên là được!”

“Chồng là tốt nhất!” - Cố Khanh Khanh hôn lên mặt anh nói vài câu nịnh nọt, rồi xuống giường đi vào phòng tắm.

May mắn một điều, chỉ có hai người họ sống trên lầu, có cả phòng tắm riêng, nếu không sẽ thực sự xấu hổ lắm luôn í.

Nghe thấy tiếng bước chân của vợ đã vào phòng tắm, Sở Đại lắc đầu cười, theo vợ vào phòng tắm rửa tay.

Cố Khanh Khanh thoáng thấy nam nhân đi theo vào phòng tắm, cô ngượng ngùng đưa anh xà phòng.

Sở Đại không khách khí, cầm xà phòng rửa tay, kéo khăn tắm ở một bên lau khô tay, cầm lấy chậu rửa mặt ở trong góc tường: "Nước lạnh lắm, để anh đi lấy chút nước nóng cho em. Nhân tiện, sẽ lấy cho em một cái quần dài cho em thay, em đợi một chút".

“Tuân lệnh” - Cố Khanh Khanh dựa vào cửa, nở nụ cười ngọt ngào, còn đắc ý nói: “Em rất là ngoan mà.”

Về mặt này, Sở Đại hầu như không bình luận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-191.html.]

Ngay sau đó, anh bưng một chậu nước nóng sang, pha một ít nước lạnh vào, thử nhiệt độ nước, sau đó đưa cho vợ chiếc quần dài bằng vải cotton màu trắng: "Em thay quần đưa ra anh giặc.”

"Cái này, không tốt lắm đâu..." - Mặc dù Cố Khanh Khanh được gia đình chiều chuộng từ nhỏ nhưng cô không quen với điều này chút nào. Chuyện kinh nguyệt đau bụng cô còn xấu hổ không dám nói với mẹ, ráng nhịn cho qua. Huống hồ gì là để anh giặt đồ bẩn cho mình.

“Không có gì là không ổn cả” - Sở Đại dùng khăn nóng lau mồ hôi trên trán cho vợ, giọng điệu ôn nhu nói: “Anh sẽ thay chăn bông, em cứ từ từ không cần phải vội!”.

Khi Sở Đại ra khỏi phòng tắm, Cố Khanh Khanh đứng ngẩn người nhìn mình trong gương. Cảm giác hơi khó tả nhưng trong lòng vô cùng hạnh phúc.

Người trong gương có đôi mắt to tròn, long lanh, khuôn mặt nhỏ xinh phiến hồng. Nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc trong thời gian này, lông mày, mắt cong lên vui vẻ.

Có nước nóng, cô tắm sơ qua. Nhìn quần tây ngâm trong chậu nước, cô ngại không để cho Sở Đại giặt được. Vừa vén tay áo lên định ra tay giặt sạch thì Sở Đại ôm chăn và ga giường mới tháo ra tiến vào.

Người đàn ông đặt chiếc chăn màu xanh quân đội trong tay xuống, Cố Khanh Khanh vô thức liếc mắt nhìn, vết đỏ đậm rất dễ thấy.

Hai má nóng bừng, cô tránh sang một bên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh ấy.

Nhìn thấy vợ xắn tay áo, tay còn cầm xà phòng, Sở Đại nhướng mày: "Em tính làm gì?".

"Rửa...rửa tay" - Cố Khanh Khanh đem xà phòng nhét vào trong tay anh, chống chế nói: "Bây giờ em sẽ trở về phòng ngủ, anh giặt xong thì trở về phòng nhé, em chờ anh".

Nói xong cô gái nhỏ bỏ chạy.

Từ khóe mắt Sở Đại thoáng nhìn qua cái bóng bị ánh sáng chiếu thành thon dài chạy ra khỏi cửa, ánh mắt bất lực.

Cô gái này... không biết phải nói gì.

Khá là đau đầu với em ấy ...

Cố Khanh Khanh trở về phòng, nhìn bộ khăn trải giường màu xanh bộ đội mới được thay, cô vén chăn bông lên, chui vào nệm ấm chăn êm.

Bụng cô lại đau nhói, một tay khẽ sờ bụng, đổi tư thế nằm nghiêng.

Chồng không nằm cạnh, giường chiếu lạnh tanh.

Đột nhiên buồn không biết từ đâu đến, cô cất tiếng gọi: "Anh à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Tưởng rằng sẽ không có phản ứng gì, nhưng ai biết rằng người đàn ông từ phòng tắm bước ra, tay còn dính bọt xà phòng: "Sao vậy?"

Nháy mắt bớt khó chịu: “Anh nhanh tay chút nha, thiếu anh em ngủ không được".

Nam nhân cười cười gật đầu: "Hiểu rồi."

Loading...