Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:54
Lượt xem: 10
Cố Khanh Khanh có phần ngượng ngùng, bắt đầu dọn bàn ăn: "Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn đi, lên đảo con luyện sau, con học chị A Niệm nấu cơm, chờ trở về mời cha nếm thử lại nha!"
“Được.” Sở Uyên cầm tiếp nhân ly trà do thị vệ pha, giải khát, cười cười: "Cha chờ các con về."
Cố Khanh Khanh gật đầu, thật lòng cảm ơn cha, A Chiêu cùng anh Tiểu Hủ thông cảm, ăn hết sạch đồ ăn.
Bây giờ đồ ăn không phải đặc biệt phong phú, đồ ăn có khó ăn đến mấy cũng phải nuốt xuống, no bụng là được. Nếu là trưa ăn không hết tối cô phải ráng ăn, đã biết không ngon nào dám kéo thêm mọi người.
Sở Đại giúp thu dọn bát đĩa mang vào phòng bếp, đang định xắn tay áo rửa bát, bị nữ nhân đẩy ra ngoài: "Anh đi nói chuyện với A Chiêu đi, ngày mai đi đảo rồi, các anh em anh khẳng định có lời muốn nói, em rửa chén xong đi ngủ trưa, anh không cần xen vào, buổi tối chúng ta đi bếp không quân ăn."
"Được!" Thấy vợ kiên trì, anh tự giác rời khỏi bếp: "Đun nước nóng rửa nha em!"
"Vâng, em biết rồi."
Chử Chiêu nằm trên sô pha xoa bụng, cảm thấy mệt quá mệt.
Thấy anh em đi tới, đột nhiên thả một câu: "Tớ thấy không cưới vợ cũng được!"
Sở Đại gật đầu: "Có bản lĩnh cả đời đừng cưới!"
Chử Chiêu thở dài: "Bây giờ có vợ rồi, khinh thường đám quang côn tớ, buổi tối đi bếp không quân ăn sao? Ngày mai phải đi rồi, phải nói với anh vợ lợi hại kia một tiếng chứ?"
“Ừ.” Sở Đại cầm tờ báo bên cạnh lên, ngồi ở sô pha tùy ý xem: "Phải chào hỏi một tiếng, người ta đem em gái bảo bối gả cho tớ rồi, lễ nghĩa cần nên có, tuyệt không thể thiếu."
"Đúng rồi, cuối tháng này, cậu giúp tớ đi tiệm chụp ảnh ngoài quân khu lấy ảnh chụp."
“Ảnh cưới à?” Chử Chiêu biết buổi sáng hai người đi ra ngoài, liền nói đùa: “Thật không thể tin được, Sở Liên Trường từng nói sẽ độc thân cả đời, bây giờ kết hôn dính dính nhão nhoẹt vậy chứ."
Sở Đại bỏ qua sự trêu chọc của anh em tốt, gấp tờ báo đã đọc lại: "Cậu vẫn nên nhanh lên chút đi, nghe nói mấy ngày tới có đoàn Văn Công đến, thím Chử khẳng định sẽ kéo cậu đi gặp!"
Chử Chiêu kêu rên một tiếng, xoa xoa cái bụng trướng: "Thật đáng tiếc, tớ là quân nhân ở đây, trốn không thoát, hay là tớ chạy đến cậy nhờ chú Quan?"
"Đừng, cha cậu sẽ đánh gãy chân cậu."
Chử Chiêu hết hồn, nghĩ tới điều gì đó, lại bật người xuống ghế sô pha: "Tiểu Dung cũng ở trong đoàn quân công. Cậu nói xem, nói lần này đến đây có phải bọn họ không?"
“Tớ không biết.” Sở Đại để tờ báo xuống, đứng dậy pha hai tách trà nóng: "Đang trong phòng khách chỉ hai ta, cậu nói đi, có phải cậu có ý với Tiểu Dung không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-190.html.]
“… Tớ coi em ấy như em gái.” Chử Chiêu chỉ giải thích mơ hồ: "Tiểu Dung là thích cậu, từ nhỏ đã bám lấy cậu, em ấy thường xuyên chạy đến Binh Đoàn ở Biên Thành cơ!"
“Tớ cũng coi em ấy như em gái.” Sở Đại để tách trà xuống, liếc nhìn người đang bận rộn trở lại phòng bếp, khóe môi khẽ cong lên: “Nhắc nhở cậu một câu, đừng nhắc chuyện này trước mặt vợ tớ, lúc trước ở binh đoàn gặp Tiểu Dung, vợ tớ thiếu chút đã chạy."
Chử Chiêu một tay chống đỡ đầu: "Kích thích vậy à? Nhìn không ra được cậu là bánh trái thơm nha, chị dâu nhỏ theo đuổi cậu à?"
“Ừ, dù sao bộ dáng tớ cũng có tính lừa gạt cao." Sở Đại ở nhà mình, cả người thả lỏng, biểu tình lười biếng, cổ khí chất cà lơ phất phơ của con cháu đại viện lộ ra ngoài.
“Chậc chậc, không biết xấu hổ.” Chử Chiêu phỉ nhổ.
Tối nay Cố Khanh Khanh từ bếp không quân ăn cơm về nhà, cảm giác bụng khó chịu, cô kéo Sở Đại về nhà, đi vệ sinh xong muốn ngã quỵ, bò lên giường nằm không xem TV nổi nữa.
Ngồi bên cạnh, Sở Đại thấy vợ trằn trọc trở mình, trên trán lấm tấm mồ hôi, đứng dậy mở tủ lấy áo khoác: "Khanh Khanh, dậy đi phòng y tế quân khu!"
Cố Khanh Khanh nắm chặt góc áo, lắc lắc đầu: ".... Em không có việc gì?"
“Có phải buổi trưa ăn xong tiêu chảy không?" Thấy em ấy không chịu đi, nam nhân ngồi xuống mép giường: "Là chỗ nào không thoải mái?"
Nói xong nhíu mày, bữa cơm hồi trưa hương vị tệ mà không có nghiêm trọng như lần trước, anh cùng Chử Chiêu không bị gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Về phần Sở Uyên trốn trong bộ Tư Lệnh, chắc sợ tối lại cho ông ấy thêm bữa cơm nữa, hiện giờ còn chưa về nhà.
Cố Khanh Khanh xấu hổ buông bàn tay đang nắm lấy góc quần áo của anh ấy, cúi đầu chui vào chăn bông, nói nhỏ: "Chính là ... kỳ kinh nguyệt của em đến thôi!"
Sở Đại ngẩng ra, mãi một lúc mới hiểu được.
Kết hôn hai tháng, đương nhiên hiểu vợ đang nói cái gì.
Anh vén các góc của chăn bông để che đi đôi tai đỏ ửng của mình, một lúc sau lại dịch lại người vợ, ôm vợ vào trong lòng, bàn tay nhẹ nhẹ xoa bụng.
“Có cảm thấy khá hơn chút nào không?” Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ nhàng, tựa như đám mây nhẹ rơi vào lòng Cố Khanh Khanh gãi gãi, ngứa ngáy thật sự.
Cố Khanh Khanh nằm trong vòng tay anh, duỗi tay ôm lấy vòng eo của anh ấy, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của vào n.g.ự.c anh: "Đã tốt hơn nhiều rồi, anh ơi, sao người anh nóng như vậy."
Y hệt cái lò lửa lớn.
Sở Đại bất lực rũ mắt xuống, chậm rãi xoa xoa bụng của vợ, thở dài nói: "Là em cứ luôn đổ dầu vào lửa, vợ à!"
"Ngày mai lên đảo, ngồi thuyền mất 7-8 giờ, em có chịu nổi không?"