Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:50
Lượt xem: 8
Sở Đại theo cô gái nhỏ đi vào trong sân, nghe em ấy cứ lẩm bẩm một hồi, trong lòng bồi hồi, chính là chờ đến trưa vợ nấu cơm, trong lòng anh ít nhiều hơi sợ.
Cố Thanh Liệt không có ở đây, không ai chống với anh, cha anh đã nhập hố, không ấy, kéo thêm Chử Chiêu không nhỉ?
Đang suy nghĩ miên man thì đồ đạc bị cô gái nhỏ cầm đi vào bếp, anh dựa vào khung cửa xem em ấy nấu cơm.
Thực ra nhìn thì vẫn khá tươm tất, nhưng nồi nước hầm xương to nhìn ngon, dậy mùi, uống vào thì đúng là ... muốn nửa cái mạng.
Cố Khanh Khanh đang cắt cà tím, cô hỏi nam nhân đứng ngoài cửa: "Anh ơi, anh cả có nhiệm vụ bay vào buổi chiều đúng không? Không ấy anh gọi anh ấy sang ăn trưa."
Sở Đại tựa đầu vào cửa thở dài, thầm nghĩ, vợ à nên buông tha anh cả đi: "Trước khi bọn họ ra nhiệm vụ, về đồ ăn sẽ được khống chế nghiêm khắc, chỉ sợ không được."
“Ồ.” Cố Khanh Khanh hiển nhiên có chút thất vọng, Cẩu Đản nếm thử canh cô nấu rồi, còn anh trai thương yêu cô nhất vẫn chưa đâu.
Thấy vợ có phần mất mát, Sở Đại quyết đoán kéo anh em kết nghĩa xuống nước: "A Chiêu hôm nay không có việc, anh kêu cậu ấy sang."
“Được nha.” Cố Khanh Khanh sảng khoái đồng ý: “Anh đi đi, phòng bếp giao cho em, từ ngày mai em sẽ nấu cơm cho anh."
"…… Được."
Thấy anh đã đi rồi, Cố Khanh Khanh đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, vẫn còn kịp.
Ung dung, cắt xong cà tím thì cắt ớt, băm thịt, trong nhà dầu muối tương dấm đều có, mà hình như trước giờ chưa từng đụng đến.
Thái đồ ăn xong, lúc này vo gạo nấu cơm.
Sở Đại chưa từng dạy cô sử dụng bếp ga thế nào, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, mà trước giờ năng lực tự mò mẫm của cô tốt lắm, sờ soạng chút thì đã biết cách mở lửa.
Vừa nhìn miếng đậu hũ trong chén, cô nhớ lại hình ảnh chú ba chiên đậu hũ hồi tết, miệng lải nhải: "Trước là cắt mỏng ra, thành khối tam giác, mỏng chút, cho dầu, đợi dầu sôi rồi chiên lên ... xong rồi thêm ớt băm, xì dầu, cuối cùng thêm muối ... Là như vậy sao?"
Gãi gãi đầu: "Là như thế này đi!"
Lúc Chử Chiêu đi vào cùng Sở Đại, nhìn thấy chị dâu nhỏ cứ đi tới đi lui trong phòng, miệng thì lẩm nhẩm, còn thường gãi đầu, nén cười: "Sao tớ cảm giác thấy được lão Cố nhỉ?"
Sở Đại gật đầu: "Bọn họ trông khá giống nhau."
“Chúng ta ra phòng khách ngồi đi, đừng làm chị dâu nhỏ áp lực, nấu cơm là phải từ từ thôi, tớ cũng không đói bụng." Chử Chiêu túm Sở Đại sang sô pha, mở TV, ghé sát vào màn hình chuyển kênh rồi ngồi lại ghế sô pha.
Như không xương cứ nằm dài trên đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-188.html.]
“Lão Sở, trước đây chị dâu nhỏ từng nấu cơm sao?” Chử Chiêu trong lòng có chút chờ mong.
“Đã làm." Khóe miệng Sở Đại giật giật, cánh tay đáp ở sau lưng ghế sô pha, tay phải còn lưu lại dấu vết đạn cọ qua.
"Chắc là ăn ngon lắm. Chú ba nhà họ Cố nấu cơm ngon mà, tớ thấy khoảng thời gian này chị dâu nhỏ đều loanh quanh ở phòng bếp học, chắc là muốn nấu cho cậu ăn."
Sở Đại sửng sốt, cái này anh không để ý đến thật. Sau đám cưới anh mỗi ngày dậy sớm chặt củi nhóm lửa, buổi sáng đi theo cha vợ ra đội, buổi chiều cùng Cố Hùng ra sau núi đốn củi, buổi tối lại bị người nào đó trêu chọc, vô tâm mà để ý cái khác.
Cuộc sống quá viên mãn.
Nhà họ Cố có quá nhiều anh em, ngoại trừ buổi tối ngủ cạnh nhau, thời gian còn lại đều bị các anh em lấy danh nghĩa con rể Cố gia kéo đi, xuất một lần lực cho đội sản xuất.
Chống mu bàn tay lên trán, thở dài: "Cậu nếm thử rồi sẽ biết."
Cái này thật khó mà nói dối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh bận rộn trong bếp hơn một tiếng rưỡi, Sở Uyên 12h trưa đã về, bởi vì con dâu dặn ông về nhà ăn cơm.
Thông thường, ông hận không thể ngốc ở trong bộ tư lệnh để làm việc, nay thì đúng giờ đứng dậy, làm Phó Tư Lệnh cùng các bị quân trường xem đến hết hồn, mấy đôi mắt nhìn nhau, nghĩ trăm vạn lần cũng không ra chuyện gì.
Về nhà thì đồ ăn đã bày ra bàn, mắt Cố Khanh Khanh sáng lên, cô ngọt ngào gọi: "Cha về rồi ạ?"
Sở Uyên hiếm thấy khen người: "Vừa tới cửa đã nghe được mùi thơm, trưa nay ăn cái gì?"
Sở Đại cùng Chử Chiêu nghe vậy, đồng thời nhìn nhau, nhướng mày.
Chỉ có con dâu Cố Khanh Khanh và nhà họ Cố mới có thể được Sở tư lệnh nhu hòa mà đối xử thế thôi.
“Cà tím om thịt, bắp cải xào, ớt và thịt băm đậu hũ.” Cố Khanh Khanh đếm đếm: “Đây là lần đầu tiên con nấu ăn, không biết có ngon không, cha, ngài nếm thử nha!"
Vừa nói, cô vừa khoác tay Sở Uyên dẫn cha đến bàn ăn, cảnh vệ viên nhìn thấy động tác thân mật theo bản năng sờ s.ú.n.g chỗ eo, phản ứng lại, đây là em gái Cố gia, là con dâu thủ trưởng lại buông tay ra.
Sở Uyên cũng bị giật mình, bị Cố Khanh Khanh ấn ngồi trên bàn, đã thật lâu không có người dám tới gần ông, chứ đừng nói là đụng vào người ông như vậy.
Xem ra con dâu xem ông như cha, là để bụng mình là người Sở gia.
Nhìn ba đĩa thức ăn thơm phức trên bàn, thêm một nồi cơm trắng, trong lòng ấm áp: "Khanh Khanh, A Đại cưới được con là phúc của nó."
Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm, cầm đũa đưa cho cha, liếc mắt thấy nam nhân từ ghế sô pha đứng dậy: "Cha nói đúng, con cũng nghĩ như vậy!"