Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:48
Lượt xem: 13
Thâm tình của Cố Khanh Khanh, sau khi Sở Đại đưa vợ về nhà, anh biểu đạt tình cảm của mình một phen.
Giữa lúc thăng hoa, anh thì thầm vào tai vợ: "Vợ ơi!"
"Anh yêu em!"
Một đêm mộng đẹp.
Buổi sáng, cảnh vệ viên từ nhà ăn mang cơm về, tính vào tiền trợ cấp của Sở Uyên, Sở Uyên chậm rì rì uống cháo hải sản, nói với con trai: "Ngày mai đi đảo, hôm nay đưa Khanh Khanh đi dạo quanh Nam Dương đi, có cái gì muốn mang theo thì mua hết đi!"
“Con biết.” Sở Đại thái độ không nóng không lạnh.
Cố Khanh Khanh muốn xoa dịu quan hệ cha con, ngày hôm qua đã nói chuyện, cô muốn nấu cơm cho Sở Đại, cô cầm chén nhìn Sở Uyên cười: "Cha, buổi trưa con nấu cơm, ngài có thể về nhà ăn không?"
“Khanh Khanh còn biết nấu cơm sao?” Sở Uyên thực nể tình: "Cha nhất định sẽ về, trưa không ăn ở nhà ăn!"
Lời của Sở Đại truyền đến môi, anh nuốt trở lại, chậm rãi quấy chén cháo tôm, nghĩ thầm, mình không thể chịu đựng một mình.
Ăn sáng xong, Cố Khanh Khanh hưng phấn kéo chồng ra cửa, Sở Đại từng bước theo em ấy, thấy em ấy đi cửa hàng mua thực phẩm, anh đưa tay giữ người lại —
"Tới tiệm chụp ảnh trước."
“Hả?” Cố Khanh Khanh khó hiểu: “Chúng ta đi chụp ảnh sao anh?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chụp hai tấm ảnh, gửi về Diêm Thành một tấm, một phần lưu lại ở quân khu, A Chiêu sẽ đến lấy."
Cố Khanh Khanh chớp mắt, hiểu được tâm tư của anh ấy, trong lòng ấm áp không thôi, đi theo anh ấy đi chụp ảnh.
Tiệm chụp ảnh ở đây là của nhà nước, người chụp ảnh là một anh chàng cao, gầy, còn trẻ, tầm trạc tuổi bọn họ.
“Vợ chồng mới cưới đến chụp ảnh cưới à?” Anh chàng cười hỏi khi nhìn thấy đôi nam nữ thân mật đến.
Sở Đại gật đầu: "Rửa ảnh cần bao lâu?"
Anh chàng bất lực giang tay: “Sẽ mất mười ngày nửa tháng, nếu mà các vị vội thật không có biện pháp gì khác."
"Các người có phải rời khỏi nơi này đúng không?"
“Ừ, có chút việc." Sở Đại không nói rõ.
Bất quá anh chàng chụp ảnh coi như gặp quá nhiều trường hợp như vậy, nơi này dựa gần quân khu, nam nhân vừa bước vào tiệm chụp ảnh đã nhìn hoàn cảnh trong phòng, cửa sổ, cho nên anh có thể đại khái hiểu thân phận của nam nhân.
"Chúng tôi có thể gửi bưu điện, hoặc là đồng chí nhờ người lại đây nhận cũng được."
“Được.” Cố Khanh Khanh nhìn những bức ảnh chụp chưng bày trong quầy kính, cười hì hì: "Anh ơi, nơi này chụp ảnh đẹp quá, chúng ta chụp ở đây đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-187.html.]
Sở Đại ánh mắt nhu hòa lại: "Được!"
Anh chàng chụp ảnh đưa họ đến bức tường trắng, trên tay cầm chiếc máy ảnh Hải Âu 120, khoa tay điều chỉnh góc máy ảnh về phía bọn họ: "Lại gần một chút đi, nam đồng chí cười một cái, nữ đồng chí thu ý cười lại một chút, cười tươi quá rồi!"
Sở Đại vươn tay ôm eo vợ, Cố Khanh Khanh thu lại ý cười, dựa gần vai anh ấy, tuy không cười nhe răng nhưng đôi mắt sáng ngời, mặt mày hạnh phúc lan tràn.
Nam nhân nghiêng người nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, khóe miệng nhếch lên.
Anh chàng đã chụp được cảnh này, chờ nam nhân ngước mắt lên lại chụp thêm vài tấm.
“Được rồi, đồng chí xong rồi." Anh chàng lấy cuộn phim ra và nói: “Các vị rửa mấy tấm? Là có người đến lấy hay chúng tôi gửi sang cho các vị."
Cố Khanh Khanh buột miệng thốt ra: “Hai phần đi."
Sở Đại xoa xoa đầu, ánh mắt cưng chiều: "Đồng chí giúp tôi rửa ra bốn phần."
“Được rồi.”
Cố Khanh Khanh thắc mắc: "Anh ơi, tại sao phải rửa tận bốn phần. Lưu ở nhà một phần với thôn Đại Truân Tử là được rồi nha."
“Anh cả, anh hai cũng giữ một người một tấm." Nam nhân thanh toán tiền, ghi địa chỉ: "Hai phần này phiền đồng chí tách nhau ra gửi, hai địa chỉ, dư lại 2 phần nửa tháng sau tôi nhờ người đến lấy."
Cố Khanh Khanh không ngờ anh lại chu đáo đến vậy, càng ngày cô càng cảm thấy nam nhân của mình là tốt nhất trên đời.
“Được rồi.” Anh chàng cất tiền trong ngăn kéo, xác nhận địa chỉ: “Đội sản xuất bất khả chiến bại của thôn Đại Truân Tử Diêm Thành, cùng Binh Đoàn Xây Dựng Binh Đoàn đúng không?"
“Đúng vậy, phiền toái đồng chí.”
“Đồng chí, các người quá khách khí, vì nhân dân phục vụ." Người thanh niên mỉm cười đưa bọn họ ra khỏi phòng chụp ảnh, nhìn bọn họ bước đi rồi mới quay lại cửa tiệm.
Cố Khanh Khanh đến cửa hàng thực phẩm cắt nửa cân thịt, mang theo chồng đi chợ, rồi mua ở đội sản xuất gần đó quả quýt cùng rau xanh, một ít cải thìa, hai trái cà tím, một túi ớt cay với năm khối đậu hủ.
Cô rút tiền trong túi ra trả tiền rồi để chồng xách đồ, sờ soạng cầm quả quýt, lột vỏ nhét vào miệng anh ấy: "Ngọt không anh?"
“Ngọt lắm.” Sở Đại không nhanh không chậm đi bên cạnh, lười nhác đáp.
Cô cong mắt cười, tự mình ăn một miếng, mặt mày nhăn thành một đoàn, thè lưỡi, đá người đàn ông đang hả hê kia: "Anh gạt em!"
“Là em quá dễ lừa gạt.” Sở Đại chuyển chủ đề: “Ở nhà không có gạo, em có mang theo sổ lương không?"
“Mang theo.” Cố Khanh Khanh thật sự quên vừa rồi chuyện gì xảy ra: "Cục lương thực ở đâu vậy anh?"
"Đi thẳng quẹo trái đi. Có anh ở đây, em yên tâm đi." Cằm nam nhân hướng hướng trước mặt, ý bảo cô đi trước. Theo chỉ dẫn của anh ấy, cô tìm được cục lương, đến quầy bán lẻ, dùng phiếu lương nhận được 10 cân gạo, chỉ tốn thêm 5 mao tiền.
Khi trở lại quân khu, cô cứ cảm khái mãi thôi: "Khó trách, cha nghe thím ở công xã nói xong thì đem sổ hộ khẩu em dời lại đây. Hóa ra ăn lương phân phối là dạng này nha."