Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:44
Lượt xem: 1

Cố Kim đã rất nhiều lần chạy đi chạy lại công xã, đăng ký kết hôn là một chị gái quen biết, cầm kẹo mừng từ Cố Khanh Khanh, cô nheo mắt cười: “Đội trưởng Cố à, con rể của anh là quân nhân hả?"

Nhà lão Cố biết kén rể thật đó, vừa cao ráo đẹp trai, bỏ qua thân phận quân nhân đi thì vẫn còn hộ khẩu thành phố.

“Đúng vậy.” Cố Kim cười khờ khạo: “Làm phiền chị rồi."

“Không phiền phức.” Chị gái trả lại sổ hộ khẩu, nghi hoặc hỏi: "Các người có phải muốn đến Cục Công an để dời hộ khẩu không?”

Không hiểu tại sao chị ấy lại hỏi như vậy, Cố Kim gãi đầu: "Chúng tôi không định chuyển hộ khẩu của con gái ra ngoài ..."

“Tại sao vậy?” Chị gái không hiểu: "Hiện giờ dời hộ khẩu thì con gái anh hộ khẩu thành thị, về sau con cái cũng ăn lương thực trong thành, đi học tốt nghiệp còn có thể an bài công tác, anh muốn về sau cháu ngoại theo mẹ nó hộ khẩu nông thôn?"

Cô cùng người đội sản xuất bất khả chiến bại quan hệ khá tốt, cho nên mới khuyên nhiều thêm hai câu: "Mau chuyển hộ khẩu đi, anh đừng có hồ nháo?"

Cố Kim sững sờ, trước đây anh chưa từng nghĩ tới chuyện này, cả nhà họ Cố cũng không nghĩ đến cái này, trong nhà đều là hộ khẩu nông thôn, lúc này mới có một con rể hộ khẩu trong thành, có phần luống cuống, ban đầu anh chỉ nghĩ để hộ khẩu con gái ở nhà cũng có cái bảo đảm, không thiếu lương thực cho con bé.

Nay mới biết hộ khẩu con theo mẹ, hai vợ chồng, chồng là hộ khẩu thành thị, vợ là hộ khẩu nông thôn thì con chỉ có thể theo mẹ.

Cố Khanh Khanh không hiểu chuyện này, cô kéo tay áo người đàn ông bên cạnh: "Hộ khẩu em có thể dời đến nhà anh không?"

“Tại sao không.” Chị gái mở túi kẹo hỷ, nhìn thấy bên trong có kẹo sữa thỏ trắng, cùng chocolate nhân rượu đã biết gia thế nhà trai không đơn giản: "Miễn là chủ hộ đồng ý là được."

Cố Kim quay đầu lại, ánh mắt rơi vào người đàn ông trung niên và cảnh vệ viên đang xa, ngượng ngùng: "Thông gia ..."

Bởi vì trước đó người Cố gia không cho con gái dời hộ khẩu, hiện tại vì cháu ngoại, không thể như thế được.

“Tôi đồng ý.” Sở Uyên không chút do dự: “Dời đi, đi cục công an dời."

“Vậy là được rồi, tôi cho hai người một giấy chứng minh, có đại đội cùng công xã chứng minh, thủ tục làm đơn giản hơn." Chị gái cầm giấy bút ra viết mấy dòng chữ, xong rồi thì đóng con dấu của công xã An Bình.

Cố Khanh Khanh nhét thêm cho cô ấy mấy bao kẹo hỷ, cảm ơn không ngừng.

Sau khi ra khỏi công xã, đi bộ 500 m về bên trái là đến cục công an. Ở đó trình bày lý do đến, có sổ hộ khẩu của Sở Uyên, còn có chứng minh của bộ đội, đại đội và cả công xã. Đồng chí chịu trách nhiệm dời hộ khẩu mang người làm ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-185.html.]

Bìa sổ hộ khẩu là loại giấy dai bình hường, bên trên viết ba chữ phồn thể, phía dưới có in chữ cục công an An Bình.

Lật sang trang thứ hai là phần trích dẫn của chủ tịch, mặt sau là chủ hộ Cố Thiết Trụ, bên trên có 4 trang là bốn anh em Cố gia, cùng với ba con dâu, 11 đứa cháu, một quyển sổ rất dày.

Cảnh sát mở sổ hộ khẩu Sở gia ra, nhìn thấy hai tờ giấy thông tin mỏng, bên trên hai chữ "tại ngũ" mà giật mình.

Cục Công an hiện tại trực thuộc Giải phóng quân, rất nhiều người là quân nhân chuyển nghề, cả cảnh sát đăng ký hộ tịch cũng vậy.

Trầm mặc một lát, trên sổ hộ khẩu Sở gia viết tên Cố Khanh Khanh, dùng bút máy màu đen viết những thông tin cá nhân, sau đó đóng dấu đỏ.

Giải phóng quân Diêm Thành, Cục công an An Bình.

"Đồng chí, mọi người về Nam Dương cầm sổ hộ khẩu đến đồn cảnh sát địa phương làm thủ tục chuyển hộ khẩu vào là được, không có vấn đề gì thì tôi thu hồi hộ khẩu của nữ đồng chí hủy bỏ."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được rồi.” Cố Kim thở dài: “Làm phiền đồng chí.”

Sở Uyên biết thông gia mất mát, duỗi tay vỗ vỗ vai thông gia an ủi.

Sau khi ra khỏi cửa cục công an, Sở Đại nhìn một vòng, chung quanh không có cửa tiệm chụp ảnh, vốn dĩ muốn mang vợ chụp vài tấm ảnh lưu niệm, để lại cho Cố gia.

Tiếp theo là 4-5 năm không gặp, để lại cho mọi người tấm ảnh, người nhà đỡ nhớ.

Mà không có thì thôi, về Nam Dương lại chụp đi, điền địa chỉ gửi lại đây cũng được.

Cố Khanh Khanh không biết nam nhân của mình đang suy nghĩ cái này, cô đang ríu rít nói chuyện với Cố Thanh Liệt: "Anh ra chiến trường đừng như kẻ lỗ mãng nha, anh trai à, thông minh một chút, em ra đảo gửi hải sản cho anh."

“Thôi đi.” Cố Thanh Liệt cười nhạo em gái ngây thơ: “Trên đảo có bưu cục à em gái? Thuyền mỗi tháng đến có 2 lần thôi, lại nói nữa, chờ em gửi đến Binh Đoàn chắc còn cá tôm ươn."

Thấy em gái há hốc mồm, Cố Thanh Liệt đưa tay xoa xoa đầu em gái ngốc: "Anh muốn ăn thì nghỉ phép xin đi thăm người thân, đến quân khu phương nam, ăn tiền trợ cấp anh cả không phải càng tốt sao? Em tự lo cho mình đi."

Sở Đại cùng Cố Xán Dương nhìn hai anh em đùa giỡn cong môi cười, hai người đàn ông vô tình bắt gặp ánh mắt của đối phương, hơi gật gật đầu.

Mười giờ sáng, Cố Kim đưa con gái lên xe lửa đi Nam Dương, từ biệt thông gia, nghe theo tiếng còi xe lửa, anh đứng ở bên dưới cầm hộ khẩu mà thất thần.

Chuyến tàu của Cố Thanh Liệt đến muộn hơn mọi người một tiếng, đưa mọi người lên tàu liên tục dặn dò Cố Khanh Khanh nhất định phải viết thư cho mình, lại cùng Sở Đại nói chuyện vài câu mới đi xuống dưới.

Loading...