Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:42
Lượt xem: 13
Thấy cha còn ngây người, Cố Thanh Liệt cợt nhả trêu:""Cha à, cha rầu rĩ vì chưa nói với ông nội chuyện hộ khẩu của Khanh Khanh đúng không?"
Cố Kim lắc đầu: "Không phải, không thể để cháu con về sau không có lương thực ăn chứ, đúng không? Tuy là tiền trợ cấp của thông gia với em rể con cao. Cố gia ta cũng không bỏ đói cháu. Mà xác thực hộ khẩu trong thành tốt hơn nhiều hộ khẩu nông thôn, về sau đọc sách còn được phân phối công tác, không cần cả đời ngốc ở nông thôn."
Cố Thanh Liệt thấy cha đã nghĩ thông suốt nên không nói nhiều.
Từ Diêm Thành trở về Nam Dương rất nhanh, chiều khoảng 2h đã đến nơi, xuống tàu là có người bên quân khu ra đón.
“Thủ trưởng.” Cảnh vệ viên kéo cửa cho Sở Uyên đi lên.
Sở Đại đợi vợ lên xe rồi mình mới đi lên, cuối cùng là Cố Xán Dương và Chử Chiêu.
Trở lại môi trường quen thuộc, lại ngửi thấy mùi tanh nhè nhẹ trong không khí, Chử Chiêu dựa vào ghế sau thở dài: "Về đến nhà, lão cha chắc lại biến đổi đa dạng đối tượng bắt tớ phải đi thân cận."
Sợ đại nghe cậu bạn than ngắn thở dài, vỗ vỗ bả vai: "Ngồi xa chút, đừng gần tớ vậy!"
Chử Chiêu lại than thở một trận.
Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Cố Xán Dương sát cửa sổ, tựa đầu vào vai anh trai, trên xe lắc lưng, ngáp một cái xong ngủ mất tiu.
Cố Xán Dương nghiêng đầu nhìn em gái, ánh mắt ôn hòa.
Sở Uyên nghe Chử Chiêu than thở, oán hận về cha. Có thể là con trai đã cưới vợ, lòng ông yên tâm phần nào, bề ngoài thái độ với Sở Đại vẫn không tốt. Rốt cuộc là con trai mình, nhiều ít thở phào ra một hơi.
"A Chiêu, cháu cũng già đầu rồi, nhà cháu chỉ có mỗi cháu, cha mẹ cháu sắp 40 đến nơi, cháu nói cháu không thành gia, cha mẹ có thể an tâm?"
"Chú Sở à, biết là thế nhưng mà không thể bắt cháu tùy tiện cưới một người về chứ đúng không? Không thể để cháu từ từ xem được sao? Ngài không biết cha cháu đâu, tệ lắm cũng là một Quân Trường, vậy mà chiến sĩ nhà ăn nào bảo trong nhà có em gái cũng ngồi lại hỏi, làm như cháu là hàng ế ở Cung Tiêu Xã cần đẩy mạnh tiêu thụ vậy, con có tệ thế đâu!"
Sở Uyên vốn đang banh mặt, nghe xong nhịn cười không nổi: "Cha cháu bình thường không như vậy." Lần này về tìm lão Chử chơi cờ cười nhạo ông bạn chút.
Thực mau đã đến quân khu phương nam, nhìn thấy biển số xe, lính canh vẫn như thường lệ kiểm tra, cảnh vệ viên từ cửa xe trình ra giấy thông hành, lính gác cúi chào, ý bảo cho đi.
Nhìn thấy sắp đến căn cứ quân sự, Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai của đồng chí lái xe: "Đồng chí, dừng xe để bọn họ đi xuống."
Ở quân khu Phương Nam, chỉ có tư lệnh quân khu mới có thể đi lại không bị cản trở, Sở Đại và những người còn lại tính là người ngoài, không được hưởng đặc quyền này.
Chử Chiêu giúp bọn họ khiêng túi lớn nhỏ xuống dưới, Cố Khanh Khanh hướng cửa sổ xe vẫy tay: "Cha ơi, chúng con về trước ạ!"
Sở Uyên gật đầu, hiếm có mà quan tâm một câu: "Ngồi tàu lâu, về nhà nghỉ ngơi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-184.html.]
Khi xe đi vào khu vực cấm quân sự, Chử Chiêu mới hoàn hồn, khiếp sợ: "A Đại này, chú Sở chưa bao giờ nói chuyện với cậu bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy đúng không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Khóe miệng Sở Đại giật giật: "Ông ấy mỗi lần thấy tớ chỉ nghĩ làm thế nào đá tớ vài phát."
Cố Xán Dương và Chử Chiêu giúp mang bao lớn, bao nhỏ về đại viện quân khu, chân Chử Chiêu muốn nhũn ra: "Không được, tớ phải về nhà ngủ một giấc, trễ chút tới tìm mọi người."
“Đi đi.” Sở Đại khẽ gật đầu.
“Anh ơi, uống miếng nước.” Cố Khanh Khanh rót ra hai ly nước đưa cho hai nam nhân ngồi trên sô pha, nhìn quanh: “A Chiêu đã về rồi sao?"
Sở Đại gật đầu, cầm lấy cái ly nước ngẩng đầu cạn sạch một hơi.
Nhìn thấy có giọt nước trượt xuống yết hầu của anh ấy, Cố Khanh Khanh nghĩ đến chuyện đêm qua, mặt nóng lên: "Hai anh nói chuyện đi, em đi lên lầu ngủ một giấc."
Cố Xán Dương gật đầu, cầm cái ca tráng men, nói: "Buổi tối đến bếp không quân ăn cơm."
“Vâng!" Cô đúng là có quyết định này, vẫn là anh trai hiểu cô!
Bước lên cầu thang gỗ lên lầu, cô quay về phòng ngủ, đem túi hành lý gấp gọn cất vào ngăn tủ.
Căn phòng khá rộng rãi, cô nhìn thoáng qua góc trống, dùng ngón tay ra hiệu, tự lẩm bẩm: "Nơi này hình như có thể đặt được một cái tủ năm ngăn."
Sở Đại vừa đẩy cửa đi vào, nghe thấy vợ đang tự lẩm bẩm, lẩm bẩm, từ phía sau ôm lấy em ấy, chống cằm lên đầu vợ hỏi: "Vợ à, đang nói cái gì đó."
“Không có gì nha." Cố Khanh Khanh kéo anh ấy ngồi xuống mép giường: "Anh cả về rồi ạ?"
"Ừ, trở về nghỉ ngơi, ngày mai có nhiệm vụ."
“Kỳ nghỉ của anh cả ngắn quá.”
“Anh cả vì lễ cưới chúng ta đào được 10 ngày nghỉ, không dễ." Sở Đại nghịch đôi tay nhỏ nhắn: "Buồn ngủ không em? Ngủ một giấc đi, buổi tối anh mang em đi bờ biển, sáng mai chúng ta đi chụp ảnh, ngày kia là lên đường ra đảo."
Lệnh trên đưa xuống là 12 tháng giêng, hai hôm nay tranh thủ đưa em ấy đi dạo biển, xem em ấy có thể thích ứng không.
Dù sao vợ lớn lên ở đất liền, nếu không thích ứng được hoàn cảnh thì lúc chưa lên đảo, toàn bộ còn kịp.
Nếu là ra đảo mới phát hiện thì em ấy phải chịu tội rồi.
Cố Khanh Khanh gật đầu, đấy tay anh ấy ra, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, lại vòng tay rúc vào lồng n.g.ự.c anh ấy: "Chị A Niệm và anh Triệu có qua đây không anh?"
“Có, chậm nhất là ngày mai.” Sở Đại vòng tay trái ôm eo vợ, tay phải gối ra sau đầu, tâm tư vừa động: "Cái hộp đồ kia ... em có mang theo không?"