Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:38
Lượt xem: 17

Bé gạo lon ton ở dưới gầm bàn tìm xương, Cố Khanh Khanh gặm đùi gà xong rồi ném xương cho nó, nó vui vẻ ngậm chạy.

Cố Khanh Khanh nhìn thân thể căng thẳng của người đàn ông bên cạnh từ từ thả lỏng, không khỏi bật cười.

Sở Đại có phần bất đắc dĩ.

Thực mau đã đến ngày 10 tháng Giêng âm lịch. Hai ngày trước, Cố Khanh Khanh trải qua sinh nhật 18 tuổi náo nhiệt. Chính sách kết hôn hiện tại là 20 nam 18 nữ. Hôm nay, Cố Kim sẽ đưa hai người đi công xã đăng ký kết hôn, nhân tiện đưa mọi người đi nhà ga.

Cố gia luyến tiếc, trong nhà có cái gì tốt đều muốn đưa cho bảo bối mang đi, trứng gà tích góp thật lâu, đãi tiệc dùng một ít, giờ còn lại 30 quả trứng, Cố Thiết Chuy bên kia còn mang sang ít thịt khô, cho cháu gái mang lên đảo ăn.

"Khanh Khanh nè, nhớ viết thư về nhà, hai anh trai cũng thương cháu, mỗi tháng cũng phải viết thư." Trương Thúy Phân không ngừng nhét đồ vào túi vải bố, miệng cứ dặn dò tới lui.

Cố Khanh Khanh ôm lấy cánh tay Trương Thúy Phân, ngăn cản động tác của bà nội: "Bà nội, lên đảo rồi có thuyền đưa vật tư, ăn cái gì chẳng cần phiếu. Nhà mình giữ lại ăn, đừng để thịt cháu mang đi hết, cả nhà chúng ta còn phải ăn nha, các anh trai còn phải làm việc nặng."

“Khanh Khanh nói đúng,” Thời Như Sương nhận lấy thịt ba chỉ từ tay Trương Thúy Phân: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con bé, đã có A Đại lo liệu, đứa nhỏ đó rất chu đáo. Là con mèo lười nhà chúng ta, mấy nay buổi sáng đều là A Đại múc nước cho con bé rửa mặt."

Nói rồi, cô duỗi ngón tay gõ cái đầu con gái: "Con nha, ỷ vào chồng chiểu chuộng, về sau cần mẫn chút đi. Bây giờ con đã gả chồng, không phải ở nhà, chuyện gì cũng là các anh trai giúp con làm."

“Con biết rồi mẹ!" Cố Khanh Khanh tránh móng vuốt của mẹ, chạy phía sau Trương Thúy Phân: “Bà nội, bà nhìn đi, mẹ đánh con hoài."

“Cái này tính là đánh con à?” Thời Như Sương cứng họng: "Bạch nhãn lang."

Ở ngoài sân, Sở Đại và Cố Thanh Liệt nhìn của hồi môn mà chú hai Cố Ngân đưa cho Khanh Khanh, không biết làm cách nào để mang về.

Cố Thanh Liệt đi theo bọn họ đến ga xe lửa, nhưng không phải cùng một chuyến tàu, anh là đi về Binh Đoàn Xây Dựng, còn Sở Đại mọi người về Quân Khu Phương Nam.

Cố Thanh Liệt hỏi Sở Đại. “Không ấy, lần sau tìm chiếc xe kéo về đi."

Sở Đại nhìn Cố Ngân: "Chú hai, ngài cảm thấy thế nào?"

“Lần sau kéo đi đi.” Trong tay Cố Ngân cầm cái bàn bào: "Mấy ngày nay bận quá, còn có một số đồ vật chưa làm xong."

Cố Thanh Liệt: "..." Nhìn cái sân tràn đầy bàn, ghế dài, giường, tủ gỗ, đau đầu quá đi: "Chú hai, chú phải để dành một ít gỗ cho anh A Hùng chứ, anh ấy nội trong hai năm tới dù sao cũng phải cưới vợ."

“Sau núi có nhiều cây như vậy, chính hắn đi chặt về." Cố Ngân lại bắt đầu bào gỗ, định làm một cái cái tủ 5 ngăn.

Sở Đại xoa xoa mũi, trong khoảng thời gian này, anh ở đây đã thấy rõ địa vị nam nhân trong nhà, haizz, là cu li kiếm công điểm.

“Được rồi, đừng nói nữa, đi thôi.” Cố Kim đẩy xe đạp bước ra ngoài: “Cha chở Khanh Khanh, mọi người ngồi xe bò ha!"

"Gặp nhau ở công xã."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-182.html.]

Trương Thúy Phân và những người khác đưa Cố Khanh Khanh đến cửa thôn, toàn bộ nam nhân Cố gia đều đến, Cố Thanh Liệt vỗ vai Cố Viện Triều: "Trong nhà dựa vào em và anh Hùng, bọn anh phải đi bảo vệ quốc gia."

“Vâng, đi đi thôi.” Cố Viện Triều ước gì luôn í, mấy ngày nay tai mình hình như bị ù rồi, cứ ong ong ong.

Sau khi tạm biệt gia đình, Cố Khanh Khanh ngồi ở ghế sau của cha,

Lần trước cô đi Binh Đoàn, cha mượn chú Tần xe đạp cô ra ga tàu, lần này cha mang cô đi công xã.

Bây giờ kết hôn phải có cán bộ đại đội mang đi công xã. Cố Khanh Khanh may mắn, cha cô là là đội trưởng đội sản xuất nên có thể đi cùng cô.

“Đi thôi!” Cố Kim đạp xe: “Mọi người quay về đi, hôm nay chúng ta phải đi làm.”

Nghe được những lời quen thuộc này, Cố Khanh Khanh không nhịn được cười thành tiếng, có nén nước mắt từ hốc mắt tuôn ra, cô nắm lấy góc quần áo của cha, quay đầu nói người thân: "Bà nội, mẹ, thím hai, thím ba. Mọi người về đi, con nhận giày vải rồi! Con nhất định sẽ mang. "

Trương Thúy Phân dụi dụi khóe mắt, vẫy tay chào cháu gái.

Thời Như Sương quay lưng lại, không dám nhìn con gái.

Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình lo cho cháu gái, bịn rịn, lưu luyến tiếp theo gặp lại chẳng biết là khi nào.

Cố Khanh Khanh ngồi trên ghế sau của chiếc xe đạp, cảm nhận làn gió nhẹ đầu xuân, ánh nắng ban mai xuyên qua ngọn cây, rải xuống ánh vàng.

"Khanh Khanh." Cố Kim vừa lái xe vừa dặn dò: "Tới hải đảo rồi, con phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu A Đại đối xử tệ với con, con đừng giấu giếm. Phải nói với người nhà, cha và các anh đi đón con về."

Cố Khanh Khanh cố nén nước mặt, giờ nước mắt như dòng suối tuôn không ngừng, gật đầu như gà mổ thóc: "Con biết rồi ạ, cha, con biết."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Kim cười: "Mà cha xem A Đại là thằng bé tốt, sẽ đối tốt với con. Các con có phép phải về nhà xem cha mẹ. Ông bà con tuổi lớn rồi, trong nhà nhớ thương con nhất. Con là bảo bối của cả nhà, con phải sống tốt cả nhà mới yên lòng."

Cố Khanh Khanh đưa tay dụi dụi mắt: "Vâng ạ, nếu có ngày phép, con nhất định trở về."

Trên đường đi, Cố Kim đã nói chuyện với con gái rất nhiều, kể rất nhiều chuyện con gái khi còn nhỏ, chọc Cố Khanh Khanh vừa khóc vừa cười.

Khi đến công xã, Cố Kim đưa con gái và Sở Đại đi xin đăng ký kết hôn, thư giới thiệu cùng chứng minh quân đội đều có, thực mau trên tay họ có tờ hôn thú dòng chữ của chủ tịch.

Cố Khanh Khanh nhìn kỹ, trên giấy đăng ký kết hôn có ba ký tự lớn, sau đó là ——

Sở Đại và Cố Khanh Khanh tự nguyện kết hôn, thẩm tra phù hợp với luật hôn nhân.

Cơ quan đăng ký: Công xã An Bình.

10 tháng giêng năm 1973.

Loading...