Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 181
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:36
Lượt xem: 14
Nam nhân mặc kệ, để tay Cố Khanh Khanh di chuyển, vạt áo sơ mi đã được mở, lộ ra vòng eo thon nhỏ, cơ bắp trắng nõn mỏng manh nổi rõ đường cơ, bên eo còn có một vết sẹo dữ tợn, càng thêm nét hoang dã.
Cố Khanh Khanh tiếp tục đi xuống, tránh đi nơi nào đó, giống như mèo vờn chuột, chính là không cho anh ấy thống khoái.
Người đàn ông nhắm mắt hôn lên chóp mũi vợ, biểu tình ẩn nhẫn khó chịu.
Tay trái của Cố Khanh Khanh đi lên hướng lên n.g.ự.c anh ấy, lần lượt cởi từng cúc áo ra, đầu ngón tay mát lạnh rơi vào yết hầu, khẽ chạm vào.
Thân thể người đàn ông hơi cứng đờ, đầu hơi ngửa ra sau, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía người phụ nữ đang làm loạn trên người mình: "Đã chuẩn bị tốt hay chưa?" Giọng nói khàn khàn đầy như mang theo lửa.
Cố Khanh Khanh nằm trên người anh ấy, nhẹ gật đầu.
Nam nhân cười nhẹ, vòng tay ôm eo, đầu ngón tay cầm cái túi giấy nhỏ, đưa tới bên miệng, dùng sức kéo mạnh, một vật hình tròn trong suốt rơi vào lòng bàn tay.
Hắn nhét vào tay vợ, cười như không cười: "Giúp anh?"
“Vâng.” Cố Khanh Khanh chống lại toàn thân run rẩy, cầm lấy, cố gắng mấy lần mà không được.
Cuối cùng, Sở Đại thực sự không chịu nổi sự khiêu khích của vợ, nắm lấy tay em ấy, từ bỏ.
Cố Khanh Khanh vốn dĩ đang nằm trên người của Sở Đại, hiện tại bị đè dưới thân mình, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn thẳng đôi mắt trong veo của cô gái.
“Sợ không?”
Cố Khanh Khanh cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh, lắc đầu.
Nam nhân cười, cúi đầu hôn mặt mày em ấy.
Cơ thể Cố Khanh Khanh căng thẳng dưới sự tấn công ôn nhu chợt thả lỏng, động tác của nam nhân nhẹ nhàng, nhu hòa, ánh mắt mê người, cô như sa vào trong đó.
“Hmm—” Động tác của người đàn ông tăng nhanh lên, cô nhíu mày.
“Anh ơi.” Giọng nói đứt quãng và đôi mắt rưng rưng: “… Đau quá.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại rũ mắt cười, hôn lên vành tai em ấy, hơi thở ấm áp phả vào tai.
“Anh còn chưa có bắt đầu dùng sức đâu, em gái.” Giọng người đàn ông lưu luyến, bởi vì nhẫn, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Dù vậy, động tác vẫn hoãn đi vài phần.
Cố Khanh Khanh quay đầu sang một bên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của anh, ánh mắt anh như muốn nuốt sống cô, ánh mắt rơi vào ngọn nến đỏ đang chập chờn, ánh mắt dần dần mê ly.
Nam nhân không nghe được động tĩnh, động tác dừng lại.
Cái này đổi lại làm Cố Khanh Khanh khó chịu.
“Anh trai?” Bất an vặn vẹo: "Anh có phải không được?"
Sở Đại vốn dĩ muốn để em ấy hoãn một tí, nghe câu nói này, lý trí của anh sụp đổ, ngón tay lướt qua đôi môi đỏ mọng của em ấy, mặt không có biểu tình gì.
"Thử xem!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-181.html.]
Cố Khanh Khanh vừa định nói nữa, nam nhân đột nhiên dùng sức, cô thiếu chút đụng vào đầu giường, cũng may Sở Đại duỗi tay ngăn được, mái tóc mềm mại lấp đầy lòng bàn tay.
Cô cả người căng thẳng siết người lại, hơi thở nam nhân càng nặng không thể kiểm soát được.
Đêm xuân đáng giá ngàn vàng.
Đêm đó, phải đến tận giữa đêm, tiếng của cô gái nhỏ xin tha nam nhân mới bứt ra mà lui.
Sở Đại ôm người cô vợ nhỏ trong tay, cảm giác nhớp nháp khiến hắn có chút khó chịu, lúc này mà đứng dậy đi lấy nước ... Thôi bỏ đi.
Nhiều người ở chung trong một căn nhà, hơi chút động tĩnh ai cũng biết, đặc biệt là Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt, bọn họ thường thức dậy sớm, hiện tại mở cửa đi ra phân nửa là có thể đụng phải.
Sau đó, Cố Thanh Liệt lớn tiếng chào hỏi, rồi là toàn bộ Cố gia tỉnh.
Cố Khanh Khanh quá mệt mỏi, cô trong vòng tay anh cọ cọ tìm một vị trí thoải mái, rồi chìm vào giấc ngủ.
Sở Đại nhẹ vỗ lưng em ấy, lông mày khẽ nhếch, mặt mày nhu hòa.
Trời dần dần sáng lên.
Cố Khanh Khanh tỉnh dậy, theo bản năng sờ vào bên cạnh, trống không.
Cô mở mặt, người đàn ông bên cạnh đã không còn ở trên giường: "Anh ơi?"
Nghe thấy giọng nói của chính mình, cô giật mình.
Sao mà ... nghẹt nghẹt như một nắm cát nhét vào cổ họng, cô khóc không ra nước mắt.
Bị cảm lạnh rồi sao?
Sở Đại lúc này cầm cái chậu rửa mặt dán chữ hỷ đẩy cửa tiến vào, đặt ở trên bàn, vắt khô khăn lông.
Cố Khanh Khanh đi theo sau, nhìn thấy ngọn nến đỏ rực bên bàn, nghĩ đến cảnh tối qua hai người ... xấu hổ quá, đem chăn kéo che khuất đầu.
Sở Đại đi tới bên cạnh vợ, vỗ nhẹ chăn bông: "Sắp ăn cơm rồi."
Cố Khanh Khanh lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh ấy, không lên tiếng.
“Vợ?” Sở Đại xoa đầu em ấy: “Anh rửa mặt cho em, em tự lau người nhé! Có khó chịu không?"
“Anh nói xem!" Cố Khanh Khanh oán hận: "Đều tại anh!"
Nghe được giọng nói của em ấy, Sở Đại giật mình, nén cười: "Em tối hôm qua lớn tiếng quá, cái này cũng trách anh, hửm?"
Nghe vậy, Cố Khanh Khanh lại chui tọt vào ổ chăn, cô giơ tay lung tung đánh anh ấy, Sở Đại tùy ý để em ấy nháo, chờ động tác em ấy ngừng, anh mới đem người từ trong ổ chăn ra, lau mặt cho em ấy.
Hai người ra khỏi phòng đã là bảy giờ rưỡi, nhà họ Cố đang ăn sáng. Thời Như Sương nhìn thấy con gái sắc mặt hồng hào, làm sao không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, gắp cái đùi gà to vào chén con gái: "Ăn nhiều một chút, mấy hôm nữa đi hải đảo rồi, đến lúc đó có muốn ăn cũng ăn không được."
Cố Khanh Khanh gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh điềm đạm ngồi vắt chéo chân, cô vội vàng cúi đầu ăn cơm vì sợ bị người nhà phát hiện.
Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình đều là người từng trải, làm sao không nhìn ra chứ, hai người cứ liên tiếp gắp đồ ăn cho cháu gái.