Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:33
Lượt xem: 11

Cố Xán Dương nghe vậy, trực tiếp đứng dậy.

Ghế gập bị đẩy sang một bên, Cố Thanh Liệt không phản ứng kịp bị ngã lên mặt đất.

Cố Thanh Liệt đau đến nhe răng, nhếch miệng, che m.ô.n.g bò dậy, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Cố Xán Dương, chỉ dám lẩm bẩm không dám nói thành tiếng.

Cố Khanh Khanh mặc kệ hắn, đỡ Sở Đại cánh tay, nhẹ giọng nói: "Anh ơi! Chúng ta về phòng được không? Không uống nữa."

Sở Đại gật đầu rồi ngoan ngoãn đi theo em ấy, Cố Thanh Liệt chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời của Sở Đại, sau khi xác nhận là uống nhiều quá, xoa mông, lần nữa ngồi trở về.

“Uống rượu đi mấy anh em.” Không khí sôi nổi trở lại. Người lớn chỉ nhìn lướt qua một chút, không can thiệp vào xấp nhỏ tiếp tục nói chuyện khác.

Cố Khanh Khanh khó mà ôn nhu một hồi, đỡ chồng vào trong phòng, đỡ anh ấy ngồi xuống mép giường, cô tính toán ra ngoài đánh chậu nước ấm vào rửa mặt cho anh ấy.

Khi xoay người rời đi, bỗng nhiên bị bàn tay ấm áp bắt được cổ tay.

Cô nhìn lại, người đàn ông mắt cười nhìn cô, ánh mắt trong veo, sáng ngời, không hề có một tia men say nào.

Trong phòng không có bật đèn, trên bàn một đôi nến đỏ rồng phượng, ban đêm yên tĩnh, không một tiếng động.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhanh của người đàn ông hồi lâu rồi mới sực nhận ra, sau đó giả bộ tức giận: "Anh giả vờ say!"

Sở Đại nắm lấy tay em ấy, dùng lực, nữ nhân ngồi trên đùi của hắn.

"Không có, lại uống thêm một chén nữa sẽ đổ."

Cũng chính vì biết mình đã đến cực hạn, sắp sập nguồn cho nên hắn mới không dám uống nữa.

Cố Khanh Khanh hai tay ôm cổ anh ấy, nằm trên vai anh ngửi mùi rượu trên người anh: "Buổi trưa thì sao? Anh uống nhiều như vậy cũng không có say."

"Triệu Trạch cho anh thuốc giải rượu." Sở Đại cười khẽ: "Bây giờ hết rồi."

“Sao anh ấy có đủ loại đồ vật kỳ quái thế?" Cố Khanh Khanh bĩu môi: “Anh ấy còn cho anh cái gì?

Nghe vậy, ánh mắt Sở Đại dại dại đi: "Ở trong rương, em có thể lấy tới nhìn xem."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh hứng thú bừng bừng: “Có thể chứ?"

“Không có gì là không thể.” Sở Đại xúi giục: "Yên tâm lớn mật đi lấy đi."

Cố Khanh Khanh háo hức đứng dậy, đi đến trước cái rương, vừa mới đụng tới cái rương, mở ra, cô quay đầu nhìn nam nhân lười nhác ngồi trên đầu giường, chân trái giẫm trên đất, đùi phải chéo sang chân trái, cánh tay mảnh khảnh buông thõng.

Ung dung gật gật đầu với em ấy.

Cố Khanh Khanh quay lại lần nữa, nhấc những túi kẹo ở lớp trên cùng ra, kéo đi những cái vật linh tinh khác ra, nhìn thấy chiếc hộp nhỏ màu trắng ở dưới cùng.

Cô đem ra hỏi: "Làm cái này sao anh?"

Sở Đại có thâm thúy, hơn hơi điểm cằm.

Được sự khẳng định của anh ấy, cô đóng cái rương lại, ôm cái thùng giấy đi đến mép giường ngồi xuống, dò hỏi nhìn anh ấy: "Giờ em mở ra nhé!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-180.html.]

"Ừ, mở đi."

Cô vụng về, chậm rãi mở chiếc hộp ra, dưới ánh nến lung linh thấy những đồ bên trong.

Đó là một dãy túi giấy nhỏ gọn gàng, hình vuông.

Nam nhân từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, ánh mắt dừng trên người cô.

Cố Khanh Khanh tò mò lấy ra một cái, cầm trong tay rất nhẹ, chẳng biết bên trong có cái gì, cũng là giấy sao?

Cô hỏi Sở Đại: "Anh ơi?"

“Hả?” Người đàn ông lười nhác ngước mắt lên.

"Bên trong là cái gì vậy anh?"

"Em mở ra nhìn xem."

Thấy anh ấy khăng khăng không chịu nói, Cố Khanh Khanh hơi nghi hoặc, lật qua lật lại nhìn thấy chữ viết.

Cô đọc ra thành tiếng ——

"Đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, đường kính 35mm, hai cái bao cao su ..." Đọc đến đây, cô giật mình, thẹn quá thành giận đập cái hộp giấy lên người anh ấy.

Khóe môi người đàn ông nhếch lên, ý cười trong mắt không thể kìm nén được, ngón tay thon dài cầm cái túi giấy mỏng: "Như thế nào không đọc nữa vậy em?"

“Anh Triệu sao đưa những thứ này cho anh?!” Mặt Cố Khanh Khanh nóng như lửa đốt, cô muốn vùi đầu vào chăn bông ngay lập tức.

Nếu không phải ánh nến lung linh che khuất cô, Sở Đại có thể nhìn thấy cô gái của hắn ửng đỏ từ cổ đến lưng, vành tai đỏ nhất như màu máu.

“Hắn sợ em lên đảo mang thai, không có nữ quân y, không tiện." Sở Đại thẳng thắn nói thẳng: "Lúc trước anh cũng lo lắng về chuyện này, chứ không phải không muốn có con với em."

Cố Khanh Khanh nhanh chóng đóng hộp giấy nhỏ lại, giống như ném củ khoai lang nóng bỏng ném sang ghế.

Nghe xong lời anh ấy nói, có phần ngại ngùng: "... Ở đảo nhiều năm, cũng không thể cứ mãi không có con nha."

Sở Đại nở nụ cười: "Em muốn có thì có, anh đều nghe em."

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh tiến lại gần người đàn ông, nhìn anh ấy nghịch cái túi giấy, mặt vẫn nóng bỏng, giọng như muỗi kêu: "............ Vậy thì thứ này, có hữu dụng sao?"

Sở Đại trong lòng vừa động, nhướng mày: "Thử xem?"

Cố Khanh Khanh vòng tay ôm cổ anh ấy, dựa vào trên người anh ấy, thỏ thẻ vào trong tai anh ấy: "Buổi tối anh uống nhiều rượu như vậy ... Có được không?"

Sở Đại cười, đáy mắt mang theo vài phần nguy hiểm cùng bản chất hoang dã, thong thả ung dung bắt đầu tháo dây thắt lưng, ném sang một bên.

Cố Khanh Khanh nuốt nước miếng, tim đập thình thịch.

Mặc dù ngượng ngùng nhưng nói trắng ra có phần chờ mong, ở trong mắt Sở Đại là đang mời mình.

Hắn hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa, vả lại chẳng có lý do gì để nhẫn nữa, ôm lấy vợ, hơi thở đan xen.

Cố Khanh Khanh thở hổn hển, run rẩy cởi cúc áo sơ mi, tay dần dần đi xuống.

Loading...