Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:31
Lượt xem: 12

“Khanh Khanh.” Khi Cố Thanh Liệt rời đi, Sở Đại quay trở lại giường, cúi xuống nhẹ nhàng nhấc chăn bông lên, “Đến giờ ăn rồi.”

Cố Khanh Khanh trở mình, từ trên tường lăn qua, đối mặt với hắn: "Em không đói bụng, anh trai à."

“Vẫn là dậy ăn một chút đi em." Sở Đại đứng thẳng người, đem áo khoác len ở trên lưng ghế bên cạnh, từ từ mặc vào, đeo đồng hồ vào: “Đừng nhịn, buổi tối chịu không nổi."

Cố Khanh Khanh: "..." Cô vội vàng vén chăn đứng dậy, cánh tay ôm lấy cổ của Sở Đại, treo trên người anh ấy, mềm giọng: "Giúp em mặc quần áo đi, anh trai."

Sở Đại không thể từ chối giọng điệu ủy khuất của vợ, tùy ý để vợ treo ở trên người mình, đi tới tủ quần áo giúp em ấy lấy quần áo.

Cố Khanh Khanh ôm chặt lấy cổ của anh ấy, hai chân vòng qua eo hẹp của anh ấy: "Ở bên kia, em vừa cởi quần áo treo lên đó."

Sở Đại lại đóng cửa tủ bên này, lại mở cánh cửa bên kia ra, sợ em ấy ngã nên tay trái ôm lấy eo của vợ.

“Vẫn mặc cái màu đen này sao em?”

“Vâng, vâng.” Cố Khanh Khanh vòng tay qua cổ anh ấy, cọ vào vai anh ấy làm nũng: “Em muốn mặc quần áo giống anh.”

Nam nhân cười khẽ: "Được!"

Lại bế em ấy lên giường, hắn giũ áo khoác, giúp em ấy mặc vào.

Lúc bọn họ đến phòng chính đã gần bảy giờ, Cố Thanh Liệt khoác vai Sở Đại: "Cọ tới cọ lui cái gì vậy, đều đang chờ cậu đấy."

Cố Khanh Khanh thấy 23 anh em họ, có cả anh trai nhà mình nhìn Sở Đại đầy ác ý, haizzz, thả cho anh ấy ánh mắt anh tự cầu phúc đi, nhanh chóng chạy đến bàn của Trương Thúy Phân Thời Như Sương, bàn này không uống rượu.

“Bà nội! Mẹ.”

“Ừ, ngồi đây.” Trương Thúy Phân nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cháu gái: “Vợ thằng ba, dịch bếp lò sang bên này một chút."

“Vâng, Khanh Khanh mau ăn đi, buổi trưa chưa thấy cháu ăn cái gì." Hàn Liên Tâm buổi trưa vẫn luôn múc cơm cho khách nhân, không hề biết cô trốn trong bếp ăn thịt kho tàu.

Cố Khanh Khanh cầm lấy bát đũa, cười híp mắt: "Vâng ạ!"

“Em rể à.” Cố Hùng cười thân thiết: “Đây là rượu Mao Đài em mang đến, ông nội luyến tiếc không nỡ lấy ra đãi tiệc, để chúng ta tự mình xuống."

“… Cám ơn anh trai.” Sở Đại ảo não, hắn mang nhiều rượu đến làm cái gì, giữa trưa 60 mấy bàn còn chưa có uống xong, hắn tay cầm chén ngói, tay cầm cái bình rượu đen, tâm tư quay nhanh.

Rượu này có tránh được không? Như thế nào tránh. Cố Thanh Liệt khẳng định không giúp hắn, chỉ biết xúi giục người khác rót cho hắn thôi.

Hắn đổi mục tiêu: "A Chiêu."

Chử Chiêu đã đi trốn ở một bàn khác, buổi trưa hắn uống quá nhiều, giờ đầu óc còn choáng đây, hắn là sợ anh em gọi sang chắn rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-179.html.]

Tránh ánh mắt của Sở Đại, hắn ho khan nói chuyện với cảnh vệ viên Tiểu Hủ.

Sở Đại thu hồi ánh mắt, biết hoàn toàn không có cách.

Hắn có phần lo lắng mình uống đến hôn mê, buổi tối cứ thế ngủ qua mất.

Nếu là như thế cô gái nhỏ ngày mai nhất định không kiêng nể gì mà chê cười hắn.

Loại sự tình này không thể ở trước vợ bị mất mặt được.

Vừa lúc đang suy nghĩ biện pháp đối phó, Cố Xán Dương đột nhiên giơ tay rót một chén rượu, chạm vào chén của hắn, giọng nói lãnh đạm: "Khanh Khanh giao cho cậu, đối xử tốt với con bé!"

Nói xong, anh ấy cầm chén rượu lên, ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch.

Sở Đại nhìn thẳng, bưng chén rượu lên, gật đầu nói: "Nhất định."

Không chút do dự uống cạn, không sót một giọt.

Bầu không khí trở nên sôi động, có Cố Xán Dương mở màn, anh em nhà họ Cố lần lượt nâng ly, Sở Đại không còn biết mình đã uống bao nhiêu hiệp, thái dương ẩn ẩn gân xanh nhảy nhảy.

Sở Uyên đang trò chuyện, nói nói cười cười với Cố Thiết Trụ, còn 5 ngày nữa thôi bọn họ về lại quân khu, cả nhà họ Cố, anh em hòa thuận, hiếu lý lẽ, hắn thực thích một nhà nhân hậu như này.

Nghe thấy âm thanh ồn ào của bàn bên cạnh, ý cười ấm áp trên gương mặt mấy chàng trai Cố gia, lại nhìn con trai dựa vào góc tường bất động, bình tĩnh tiếp từng chén một. Hắn dời đi ánh mắt.

Thằng nhóc này đã đạt đến cực hạn rồi, còn cố chống.

Cố Thanh Liệt thấy ánh mắt người anh em đã không còn xoay chuyển, y như c.h.ế.t lặng, gãi gãi đầu: "Em rể?"

Sở Đại nhìn hắn trân trân.

Cố Thanh Liệt cười gằn đặt chén rượu xuống: "Các anh em đừng rót nữa, em rể không được rồi."

Cố Xán Dương nghiêng đầu, tinh ý bắt gặp ánh mắt chợt lóe của nam nhân ngồi bên góc tường, hắn nhàn nhạt liếc mắt rồi sau đó quay đầu đi, lo chính mình ăn cơm.

“Khanh Khanh!” Cố Thanh Liệt giật lấy chén rượu mà Sở Đại đang cầm, kêu em gái hắn: "Nhanh đem nam nhân của em về phòng đi, để cậu ấy nghỉ ngơi một lát."

Cố Khanh Khanh nhanh chóng lay lay cơm trong chén, chạy lại đỡ vai Sở Đại, để anh dựa vào người cô: "Sao anh ấy uống thành thế này?"

Cố Thanh Liệt xấu hổ gãi đầu, cười cười: "Không phải là do anh Hùng với anh Viện Triều của em cứ mãi rót rượu sao, anh không cản được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Viện Triều vẻ mặt không thể tin được nhìn: "Vừa rồi không phải anh vẫn luôn rót rượu sao?"

Cố Thanh Liệt nhìn thấy ánh mắt như đao của em gái lướt qua, chạy nha trốn sang bên người Cố Xán Dương, nhỏ giọng nói thầm: "Còn không phải anh cả đi đầu bảo cậu ấy uống sao, em biết nhà chúng ta nhiều anh em mà, mỗi người kính một chén thôi cũng 20-30 chén rồi."

Loading...