Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:29
Lượt xem: 13
Cố Khanh Khanh ở trong bếp, chú ba để lại thịt kho tàu cho cô, vẻ mặt hạnh phúc không thể tả được.
Cố Tài dựa vào bếp lò hít một hơi, nhìn cháu gái ăn vui vẻ: "Hai ngày nữa sinh nhật cháu, chú ba nấu một bàn chúc mừng."
Cố Khanh Khanh gật đầu: "Có chú ba ở nhà, mỗi ngày cháu đều được ăn ngon!"
"Ừ, cái miệng nhỏ này thật ngọt."
Hai giờ chiều, sự náo nhiệt dần tan biến, người Cố gia dọn dẹp sân xong thì về phòng nghỉ ngơi, hôm nay đàn ông trong nhà đều đã say, uống nhiều quá nên không ăn nhiều, buổi tối người trong nhà lại tụ náo nhiệt một chút.
Cố Khanh Khanh nhìn nam nhân nằm trên tấm chăn đỏ long phượng, cô chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên giường.
Sở Đại bị người trong thôn rót không ít rượu, lúc này hơi nhíu mày, nhắm chặt hai mắt, ngón tay thon dài che ở trên mắt.
Nghe mùi rượu trên người anh ấy, Cố Khanh Khanh chậm rãi cúi người, trộm thơm một cái.
Nam nhân cổ họng bỏng rát dừng như gặp được nước cam tuyền (*), hôn lấy đôi môi mềm mại của Cố Khanh Khanh, bàn tay giữ chặt cái ót, áp người vào chặt người mình.
(*) 甘泉: Là suối nước ngọt — Tên một ngọn núi, ở phía Tây bắc huyện Thuần Hoá, tỉnh Thiểm Tây, trên núi có suối nước ngọt nên mới có tên Cam tuyền
Cố Khanh Khanh trợn to hai mắt, nếu không phải anh ấy còn nhắm chặt mắt, cô còn tưởng anh ấy giả vờ say.
"Hừ ..." Cố Khanh Khanh rên lên một tiếng, mềm mại không xương, eo cô bị tay trái của anh ấy ôm chặt, không thể động đậy.
Cố Khanh Khanh vùng vẫy lùi lại một chút, đặt ngón tay lên môi người đàn ông, thì thầm vào tai anh ấy: "Anh trai, em là ai nha?"
Mí mắt của người đàn ông đột nhiên mở ra, một đôi mắt đen như mực.
Bàn tay giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô dần dần thu lại, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve đôi môi đỏ bừng.
Cười thành tiếng, đấy mắt kiêu ngạo: "Là vợ anh!"
Cố Khanh Khanh chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông ôm lấy, hôn thật sâu, mặt mày anh ấy ôn nhu lưu luyến, khác với vẻ tùy hứng thường ngày, như thể đang nâng niu trân bảo.
Cố Khanh Khanh nằm đè lên người anh ấy, thở hổn hển, đứt quãng lên án: "Anh ... anh giả vờ say!"
Sở Đại ánh mắt tối đi, em ấy chỉ sợ không biết bản thân bây giờ có bao nhiêu câu hồn hắn, hắn sắp nhịn không nổi nữa.
“Anh trai?” Thấy người đàn ông không trả lời, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh ấy, đôi mắt trong sáng như dòng thanh tuyền.
Sở Đại lật người kéo cái chăn bông ra, hơi hơi ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, rũ mắt nhìn người con gái trong lồng ngực.
Mãi một lúc sau mới nói một cách ẩn ý: "Anh đang nghĩ, buổi tối không khách khí với em như thế nào đây."
Đôi mắt hạnh của Cố Khanh Khanh mở to, nhớ lại những lời mình thả ra lúc trước, cảm thấy mặt nóng bỏng đến lợi hại, không thể nhìn vào anh ấy được nữa, chui đầu vào trong cổ anh ấy cọ cọ.
“… Vợ à." Giọng người đàn ông khàn khàn, mang theo phần khắc chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-178.html.]
Cố Khanh Khanh cảm nhận được sự thay đổi của anh ấy, nằm trên người anh lặng lẽ nghe lồng n.g.ự.c đập thình thịch.
Sở Đại thân thể cứng ngắc, tay trái ôm eo thon của vợ, tay phải che mắt, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Những đường gân xanh đan xen trên mu bàn tay đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng nõn.
Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm khuôn hàm nam tính của anh ấy, ngẩng đầu hôn lên chóp mũi anh ấy một cái.
Hôn xong rồi cười ranh mãnh: "Ngoan, nhịn một chút nha!"
“……”
Sở Đại nuốt nước bọt, mắng ra một lời thô tục. Cố Khanh Khanh nghe không rõ là cái gì.
Chỉ có ba từ cuối cùng cô nghe hiểu.
“Em xong rồi.” Anh ấy cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh rất ít khi thấy anh ấy có cảm xúc mãnh liệt như vậy, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng ngông cuồng phóng túng, cánh tay nơi eo cô không khống chế siết chặt hơn phần nào.
Gân xanh căng cứng giữa cổ Sở Đại đột nhiên hiện lên, mồ hôi chảy ròng ròng trên thái dương.
Rõ ràng là đầu xuân se lạnh, nhưng trên người hai người đều có một tầng mồ hôi mỏng.
Cố Khanh Khanh nhịn không được nhắm mắt rên một tiếng, không biết qua bao lâu, Sở Đại bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn em ấy: "Tôi hôm qua cả một đêm không ngủ, nghỉ ngơi một lát dưỡng thần. Em cũng ngủ một lát đi, chuẩn bị."
Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, theo bản năng hỏi ngay: "Chuẩn bị cái gì nha?"
Nam nhân hừ hừ cười, ý vị không rõ: "Em nói xem, vợ à ~"
Ba chữ cuối cùng kéo đến triền miên lưu luyến, còn nghiến răng ken két.
Cố Khanh Khanh hoàn hồn, buông tay ra leo xuống người anh ấy, lưu loát chui vào ổ chăn, che mặt lại.
Sở Đại hơi nhướng mày, từ từ ngồi dậy, cầm quả táo đỏ cho vào miệng để giảm bớt sự nóng rát cuồn cuộn của dạ dày, thuận tay gom hết những thứ dưới giường sang một bên, để khi mà động chăn không đến mức rơi hết xuống đất.
Hai người ngủ được 2-3 tiếng, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Đại mở mắt ra, vén chăn bông lên, đi giày, xuống giường mở cửa.
“Cơm nước xong rồi, ăn cơm thôi." Cố Thanh Liệt thăm dò quay đầu nhìn vào bên trong: “Con sâu lười biếng còn đang ngủ sao? Gọi con bé ra ăn cơm, nhanh đi, mấy chục anh trai đang chờ uống rượu á."
Sở Đại chỉ cảm thấy đau đầu.
Trưa nay mấy chục anh em Cố gia không có rót rượu cho hắn, vốn dĩ cho rằng tránh được một kiếp không ngờ chiều tối còn một đợt nữa.
Thuốc giải rượu Triệu Trạch đưa cho đã dùng hết, chỉ có thể tự mình gánh.
Hắn vô lực thở dài, trầm trọng nói: "Được, cậu ra trước đi, lát nữa tớ ra sau."