Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:55:28
Lượt xem: 12

"Việc này còn chưa có chắc chắn." Cố Kim gãi đầu: "Tôi phải báo cáo với công xã trước. Đến lúc đó cùng đi một chuyến đi, mọi người làm chung với nhau cũng tốt.

Tần Võ gật đầu: "Tôi vào trong ngồi, cậu bận chuyện của cậu đi."

Mười hai giờ trưa, thời khắc tốt lành đã đến, pháo treo ở cổng sân đã được đốt, Cố Hùng và Cố Viện Triều bỏ chạy, tiếng pháo kêu bùm bùm liên hồi.

Cố Tài từ trong bếp hét lớn lên: "Các chàng trai họ Cố ơi! Lên đồ ăn!"

Trước dọn món nguội trước, rau trộn rong biển, đậu phộng và trứng vịt muối.

Cố Khanh Khanh cũng được Sở Đại đón ra ngoài, hai vợ chồng tay trong tay đi vào phòng chính.

Cố Thiết Trụ và Sở Uyên ngồi ở bàn trên cùng, Thời Liên Vân Thời Liên Thải, là cậu bên nhà gái cũng ngồi ở bên bàn bên cạnh, ông Từ bưng chén rượu ——

"Ngày vui mừng, con gái Cố gia cùng con trai Sở gia kết duyên vợ chồng, Khanh Khanh không cần phải nói, là cô gái thôn Đại Truân Tử chúng ta, chư vị ngồi đây là nhìn con bé lớn lên, chú rể là Sở Đại, anh hùng bảo vệ quốc qua, là quân nhân."

"Ly rượu này tôi chúc đôi vợ chồng trẻ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

Nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Là đội trưởng đội sản xuất đời trước, địa vị của ông Từ ở tuyệt đại đa số người dân là lớn nhất

Các thôn dân không cần Cố gia mời rượu, tự mình giơ chén rượu lên: "Chúc đôi vợ chồng trẻ bách niên giai lão, trăm năm hảo hợp."

Dân là đa phần không biết chữ, mà được cái là tham dự hôn lễ nhiều, mỗi lần lui tới lặp đi lặp lại học được mấy câu này.

“Khanh Khanh, phải bái thiên địa." Ông Từ nhỏ giọng nhắc nhở cô gái đang nói chuyện với Cố Thiết Trụ, Cố Khanh Khanh vội vàng ngoan ngoãn bước đến bên cạnh Sở Đại.

Cảnh tượng này khiến dân làng bật cười: "Con khỉ con Cố gia cuối cùng cũng có người bắt lấy rồi."

“Nhất bái tổ tiên." Ông Từ đã lớn tuổi, được cái nhiều năm làm đại đội trưởng, giọng nói uy nghiêm, khỏe khoắn.

Hai vợ chồng son nhìn nhau, hướng về phía phòng bài biện bài vị khom lưng.

"Nhị báo cha mẹ."

Cố Khanh Khanh và Sở Đại được kéo đến sảnh có Cố Kim Thời Như Sương, còn có Sở Uyển hành lễ.

Khóe mắt Thời Như Sương phiếm hồng, miệng nở nụ cười. Cố Cố Kim gãi đầu cười ngượng ngùng, Sở Uyên liếc nhìn cậu con trai đã lớn, trong lòng cảm xúc phức tạp, từ trong túi lấy ra hai cái bao lì xì đỏ.

Thời Như Sương và Cố Kim cũng cho lì xì.

"Cảm ơn cha, mẹ."

"Cảm ơn cha, mẹ."

Kết hôn xong, cũng đổi cách xưng hô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-177.html.]

Dân làng vỗ tay tán thưởng, có người reo lên: "Đưa phòng động phòng thôi ~"

Cố Khanh Khanh trộm liếc mắt nhìn sang Sở Đại bên cạnh, nghĩ đến những lời mình từng nói, khuôn mặt nhỏ bất giác đỏ lên. Quá xấu hổ.

Các món ăn nóng hổi lần lượt từ bưng ra ngoài, gà hầm nấm, ốc đồng nấu vịt, cá kho tộ ...

Nhà chính và bên ngoài sân sôi động hẳn lên, Hàn Liên Tâm, chị dâu Hàn gia còn có Trương Vũ Tĩnh mỗi người mang nửa chậu cơm, chen vào giữa những khoảng trống giữa các bàn, tươi cười múc cơm cho mọi người."

"Liên Tâm." Có ai đó đưa chén ra: "Cho thím một chén cơm!"

“Được, đến đây!” Hàn Liên Tâm di chuyển nhanh đến, múc một chén cơm: "Thím à, ăn xong rồi kêu cháu ha."

“Được, được." Cố gia thật tình, cơm không trộn cái gì, cả gạo lứt cũng không.

Sở Đại trong tay đang xách một cái túi lớn, Cố Khanh Khanh từ bên trong lấy bao kẹo mừng, tươi cười phân phát: "Thím ơi, ăn nhiều chút nha, chú ba cháu là đầu bếp đích thân xuống bếp, ăn ngon chứ ạ?"

“Ngon, ngon quá luôn chứ." Cái thím kia nhận kẹo, ngượng ngùng: "Khanh Khanh, cho thím thêm hai gói được không? Nhà thím còn hai đứa nhỏ không có đến."

“Đương nhiên được chứ ạ!" Cô lấy thêm mấy gói kẹo đưa sang, kẹo mừng chuẩn bị rất nhiều, người lớn mang về cho con cái nhà mình, đây là chuyện bình thường.

“Thím Triệu, bánh này có ngon không?" Cố Khanh Khanh bước đến chỗ Tiền Quế Hoa đưa kẹo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại gọi theo vợ: "Thím Triệu."

Tiền Quế Hoa nghi ngờ quay đầu hỏi con gái, ánh mắt dò hỏi: "Con không phải nói chồng Khanh Khanh rất đáng sợ sao? Nhìn khá tốt mà."

Triệu Ngư nhìn nam nhân tuấn tú, ôn hòa đi theo Khanh Khanh, nhất thời sửng sốt.

Gặp trước cửa phòng Khanh Khanh không phải như thế này.

"Làm ngon hơn thím nhiều. Dù sao chú ba của cháu là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh mà." Tiền Quế Hoa ở dưới bàn trộm véo con gái một cái, nhắc nhở con bé đừng có nhìn chằm chằm chồng của Khanh Khanh như thế, quá mức thô lỗ.

Triệu Ngư tỉnh táo lại, cầm lấy kẹo cưới Cố Khanh Khanh đưa, nhìn nụ cười ngọt ngào của cô bạn, thật lòng cao hứng cho cô bạn.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại đang phát kẹo cưới, nhân tiện đưa Sở Đại nhận mặt người. Cố Bảo len lỏi cầm mấy bao Đại Tiền Môn đưa thuốc hỷ, mỗi người đàn ông một đến hai cây.

Anh em Cố gia người mời rượu người đáp lễ, Cố Khanh Khanh đi sau lưng anh cả và anh hai, cúi người nói nhỏ bên tai anh cả: “Anh trai, anh không cần uống nghiêm túc như vậy đâu."

Hết ly này tới ly khác, cô nhìn mà kinh hãi.

Cố Xán Dương nhìn cô một cái, gật đầu.

Sau khi phân phát kẹo mừng, Cố Khanh Khanh chạy vào nhà bếp, Cố Tài để dành thức ăn cho cô trong đó, với cả bên ngoài không có chỗ cho cô ngồi.

Sở Đại bị người ta giữ lại uống rượu, trái một ly, phải một ly.

Nhà họ Cố truyền ra âm thanh vui vẻ lan đến mấy dặm, Cố Kim ngày thường không uống rượu, hôm nay bồi Sở Uyên uống đặc biệt thống khoái.

Loading...