Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:52:22
Lượt xem: 14
"Là cái dạng này, thím Quế Hoa coi trọng anh Tiểu Hủ, muốn hỏi thăm xem ý anh ấy thế nào, giúp Tiểu Ngư tìm đối tượng."
Cố Khanh Khanh rối rắm: "Em còn chưa biết phải mở miệng nói chuyện như thế nào nữa."
“Chuyện này em không thể hỏi.” Sở Đại cảm thấy dưới m.ô.n.g cứ cứng cứng, rút ra viên táo đỏ, buồn cười hắn gạt sang một bên.
Cố Khanh Khanh khó hiểu: “Tại sao vậy anh?”
Vốn dĩ cô muốn hỏi xem anh Tiểu Hủ có ý không có thể giúp kết đôi anh Tiểu Hủ với Tiểu Ngư một phen. Hiện giờ quân nhân là mối tốt, có con rể tham gia quân ngũ, có thể khoe khoang thật lâu.
"Tiểu Hủ đã có vợ ở quê rồi, đã đính hôn. Hai tháng nữa anh ấy phải về quê kết hôn." Sở Đại bổ sung: "Anh nghe A Chiêu nói, hắn với Tiểu Hủ quan hệ khá tốt."
Tiểu Hủ là một người thành thật, hỏi cái gì là đáp cái nấy, Chử Chiêu đã sớm hỏi tận gốc gác rồi.
Cố Khanh Khanh "à" lên một tiếng: "May là em chưa đi hỏi, bằng không xấu hổ c.h.ế.t được."
Sở Đại cầm tay vợ, gãi gãi vào lòng bàn tay em ấy: "Em trước nay không phải không nhọc lòng chuyện này sao? Sao hôm nay hỏi đến?"
“Thím Quế Hoa mới vừa tìm em hỏi, Tiểu Ngư lại là bạn tốt của em.” Cố Khanh Khanh dựa vào vai anh ấy: “Thật ra, rất nhiều người ghen tị với em, bởi vì em gả cho anh. Lần trước Tiểu Ngư cũng có ý muốn gả cho quân nhân."
“A Chiêu cũng hâm mộ anh có thể cưới được em." Sở Đại thấp giọng cười: “Em đừng xen vào loại chuyện này, phiền phức quá!"
"Vâng, em biết rồi."
Sở Đại nói chuyện với vợ thêm một lúc, Cố Khanh Khanh là muốn ra ngoài xem náo nhiệt, mà vì tối hôm qua không ngủ được bao nhiêu, sáng sớm hôm nay cô đã bị Thời Như Sương kéo ra khỏi giường rồi lăn lộn một hồi, hiện giờ ngáp ngắn ngáp dài.
“Ngủ thêm một lát đi em.” Sở Đại đứng dậy kéo chăn đắp cho em ấy: “Mới hơn tám giờ, chưa có bắt đầu tiệc sớm vậy đâu, ngủ thêm vài tiếng nữa anh vào gọi em dậy."
“Vâng ạ.” Cố Khanh Khanh mơ mơ màng màng đáp lại, mí mắt đã nặng trĩu không kìm nổi nữa.
Sở Đại thu dọn chén bát, thuận tay đóng cửa lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Lê và Triệu Ngư vừa định đến, đi tìm Cố Khanh Khanh nói chuyện riêng, nhìn thấy một màn này phải dừng lại bước chân.
"Cái kia ..." Thật sự không biết nên xưng hô thế nào, Tần Lê nghẹn ra một câu: "Đồng chí, Khanh Khanh có ở trong đó không?"
Sở Đại nhẹ gật đầu: "Cô ấy ngủ rồi."
“Ồ, vậy lát nữa chúng tôi sẽ tìm cậu ấy.” Sau đó, Triệu Ngư nhanh chóng kéo Tần Lê chạy đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-174.html.]
Sở Đại liếc mắt một cái, đi vào phòng bếp.
"Chị A Lê, vừa rồi em sợ c.h.ế.t khiếp." Triệu Ngư vỗ n.g.ự.c thở hổn hển: "Nam nhân của Khanh Khanh nhìn không phải là người dễ nói chuyện chị ha, khí thế dọa người quá, chỉ được mỗi cái lớn lên trông soái."
"Bọn họ là quân nhân. Trên chiến trường mài dũa ra khí chất, ít nhiều mang thêm phần sát khí." Tần Lê ban nãy không nhìn kỹ, cô kéo Triệu Ngư vào phòng chính: "Chúng ta đi xem TV đi! Chị chưa xem TV bao giờ."
"Anh Thanh Liệt cũng từ chiến trường ra mà trông không như vậy nha. Nhìn anh ấy hòa khí lắm, còn cả anh cảnh vệ viên kia nữa." Triệu Ngư đi theo phía sau: "Khanh Khanh ngày thường làm sao ở chung được nhỉ? Em mới nói có mấy câu thì chân đã nhũn ra."
"Đây là chuyện của đôi vợ chồng trẻ. Khanh Khanh thích là được rồi. Này, kia là mẹ em kìa? Thím ấy đang nói chuyện với mợ của Khanh Khanh."
“Vâng.” Triệu Ngư bị đã sang chuyện khác: "Chúng ta đến gần nghe chút đi chị." Gần đây cô tương đối mẫn cảm, có thể bởi vì Khanh Khanh đã kết hôn, mẹ cô khá sốt ruột, thường ngày cứ đi tìm hiểu xem có chàng trai nào tốt không.
"Em gái, hôm nay là lúc thôn Đại Truân Tử náo nhiệt nhất, mọi người đến dự, nếu là đổi người khác chắc không mời nhiều người vậy đâu."
Phòng chính và sân gần như chật kín người, mặc dù còn hơn ba tiếng nữa mới khai tiệc, mọi người chẳng ai vội vàng mà ngồi tán gẫu với nhau.
Vừa qua tết chưa lâu, còn chưa đến thời gian xuống đất, vừa lúc có thời gian, nhân cơ hội khoe khoang đợt trước về nhà thăm người thân.
Năm nay đội sản xuất họ có thịt, có cá còn có lương thực và phiếu, mang về nhà mẹ đẻ lưng thẳng lên phần nào.
"Chị dâu tôi bên kia cứ thấy tôi về là không vui vẻ gì cho cam, mặt xưng xỉa ra, bảo tôi ăn lương thực nhà họ. Mẹ tôi thương cháu ngoại, thường xuyên mang ít đồ ăn quê nhà rau ngâm đồ ấy, chị dâu nhà tôi mặt đanh lại."
Người thím vừa đóng đế giày vừa nói chuyện: "Keo kiệt không thể tả nổi."
Một người phụ nữ đan áo len cười tủm tỉm: “Còn lần này trở về?”
"Còn dám đâu, tôi về nhà mẹ đẻ mang đến một miếng thịt một con cá còn có một bao bột mì tinh. Bà ấy cứ như đổi thành người khác, tôi còn tưởng mình đi nhầm nhà nữa chứ."
"Hahaha, cô em gái nhà mẹ đẻ tôi cũng vậy đấy. Tôi kể bà nghe, trước kia còn chẳng cho mẹ và anh trai đi lại sang bên này. Mà năm nay thì quá khác lạ, còn bảo mấy ngày nữa muốn lại đây xem, xem mỗi nhà đều có đèn là dạng gì."
"Không phải do lão khờ Cố gia có năng lực sao. Cứ tưởng hắn với Tần Võ đấu nhau long trời lở đất, ai biết hai cái oan gia ngày thường chí chóe mà làm việc thì hợp rơ đến thế nhợ."
"Đúng rồi đấy, giờ tối cũng chẳng cần thắp đèn dầu, đi nhà xí cũng chẳng sợ. Đứa nhỏ ngốc nhà tôi trước kia tối quá, đi vệ sinh xong dẫm lên luôn, bốc mùi."
Vừa nói vừa che cái mũi.
Trong phòng chính mọi người vừa xem tivi vừa tán gẫu, ăn hạt dưa, trên TV chiếu về chiến tranh Giải Phóng.
"Này, tôi nghe nói con rể nhà họ Cố cùng Thanh Liệt là xuất thân từ một cái Binh Đoàn, chuẩn bị điều đi hải quân, nhà bọn họ một lục quân một hải quân, quá lợi hại."
"Đúng đấy, cả nhà quá giỏi, toàn gia đình vì quốc gia mà phục vụ."