Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:52:20
Lượt xem: 11
"Tiểu Hùng, mấy anh em đừng chẻ củi bửa, mau đi treo pháo lên đi! A Đại, cháu ngồi bên bếp đun nước làm cái gì? Hôm nay cháu là chú rể, nhanh đi rửa mặt đi cháu." Trương Thúy Phân ở trong nhà bếp chỉ huy cả gia đình, bận đến sứt đầu bể trán.
Những người đến uống rượu mừng đã rục rịch đến cửa, người dân thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử ít nhiều đều quen biết nhau, xấp nhỏ đứa nào cũng rạng rỡ ——
"Chúc mừng năm mới, đến đây đến uống rượu mừng sao? Nhà lão Cố mùi hương bay đến tận mấy dặm rồi đấy."
"Đúng vậy, nhà lão Cố đãi tiệc rượu tôi đương nhiên sẽ đến rồi. Nhà tranh nhà tôi năm nay sửa tận bốn năm lần, với cả năm nay ăn tết có cá, có tiền ít nhiều nhờ Cố đội trưởng."
"Mà này, sao không nhìn thấy Khanh Khanh? Chúng ta nhìn con bé này lớn lên, con bé kết hôn, phải chúc mừng."
Có thím ở thôn Đại Truân Tử nhìn quanh hỏi Cố Bảo ở cửa: "A Bảo, Khanh Khanh nhà em đâu?"
"Đang trong phòng đấy."
Cố Bảo cười cười tủm tỉm đón khách: "Chị dâu, chị vào trong nhà đi, con bé đang buồn chán trong phòng đấy, chị vào nói chuyện với con bé cho đỡ buồn."
Nói rồi hắn còn xoa xoa đầu đứa nhỏ: "Chỗ chị Khanh Khanh có kẹo sữa thỏ trắng, đi tìm chị ấy đi."
"Con muốn ăn kẹo! Bà ơi!" Đứa nhỏ lắc lắc cánh tay của bà thím, cứ làm nũng mãi thôi.
"Được được được, ăn kẹo, A Bảo chị vào trong trước ha!"
"Vâng!"
Cố Khanh Khanh đang ở trong phòng buồn chán, vừa định ra ngoài chơi thì đụng phải Tiều Quế Hoa nhét cô lại vào trong phòng.
Cố Khanh Khanh chỉ cảm thấy trước mắt là bóng tối, lúc thấy rõ ràng mọi thứ thì đã ngồi ở trên giường.
...
"Khanh Khanh! Hôm nay cháu xinh đẹp quá đi, để thím nhìn kỹ chút nào." Tiền Quế Hoa quay quanh Cố Khanh Khanh hai vòng, nhìn từ đầu đến chân, nhìn bộ váy đến cái áo khoác nỉ: "Tóc mẹ cháu chải cho cháu à? Tay nghề tốt quá! Trước kia mẹ cháu gả đến Cố gia cũng búi tóc y như vậy, là bà ngoại cháu búi cho."
"Thím, thím gả đến đây còn trước cả mẹ cháu ạ?"
“Đứa nhỏ ngớ ngẩn, thím là người thôn Đại Truân Tử, cháu không biết?" Tiền Quế Hoa gạt tóc Cố Khanh Khanh ở trên trán sang một bên rồi ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh: “Thím cứ nghĩ Tiểu Ngư gả chồng trước cháu chứ, ai ngờ cháu mới ra ngoài một chuyến đã kết hôn, so với anh trai cháu tốc độ còn nhanh hơn nhiều."
Cố Khanh Khanh tìm được kẹo đậu phộng ở dưới bàn, đặt vào tay Tiền Quế Hoa: "Duyên phận tới rồi sẽ nhanh lắm, ngài không cần sốt ruột cho Tiểu Ngư đâu."
“Đúng vậy ha.” Tiền Quế Hoa bỏ kẹo đậu phộng vào trong túi, xấu hổ nói: “Thím thấy hai thanh niên theo cháu về kia cũng khá, cái kia con trai Tư Lệnh thím không dám trèo cao, Cảnh Vệ Viên kia khá được, diện mạo chính khí."
"Mấy ngày nay, cậu ấy ở Cố gia bận lên bận xuống giúp khiêng bàn dọn ghế, thím thấy là người cần mẫn, nếu không cháu giúp Tiểu Ngư chút đi."
Cố Khanh Khanh thật sự không ngờ thím Triệu coi trọng anh Tiểu Hủ, ngây người ra một chút: "Thím à, Tiểu Ngư cũng có ý tứ này sao ạ?"
"Đứa nhỏ này không nói rõ ràng, mà thím nghĩ nó thích dạng này, cháu giúp thím hỏi thăm ý tứ Tiểu Hủ chút đi."
"Vâng!" Cố Khanh Khanh do dự một chút, sau đó gật đầu đồng ý: "Cháu đi hỏi một chút, cháu nói trước, nếu mà anh Tiểu Hủ không có ý tứ này cháu sẽ không mở miệng nhắc đến nữa nha?"
"Được, cháu cùng Tiểu Ngư lớn lên bên nhau, như là chị em, còn không biết người họ Triệu thím thế nào sao? Chắc chắn không lì lợm la liếm. Tiểu Ngư diện mạo tốt, tính cách cũng tốt, bà mối làng trên xóm dưới đều tới cửa hỏi thăm nữa đấy." Nói đến đây Tiền Quế Hoa có phần đắc ý.
Cố Khanh Khanh tiếp lời thím ấy: "Tiểu Ngư ở đội làm cán bộ ghi công điểm, dung mạo xinh đẹp, ngài với chú Triệu là nhà tốt, khẳng định không ít người thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-173.html.]
"Ừ! Đúng rồi! Cháu có muốn ra ngoài không?" Tiền Quế Hoa đứng dậy: "Thím phải ra chiếm vị trí, hôm nay người đến nhiều, thím còn chưa có định chỗ ngồi đâu."
"Vâng, ngài đi nhanh lên, lát nữa cháu sẽ ra."
Ngồi trước cửa viết danh sách nhân tình đến là một trưởng bối Cố gia. Cố Thiết Trụ còn phải gọi là bác, năm nay hơn 80 tuổi, một tay viết chữ bằng bút lông rất đẹp, thân thể cũng khỏe mạnh.
Cố Bảo ở bên cạnh ngồi báo danh người đến —
"Thôn Đại Truân Tử Triệu Tam, mừng lễ 2 đồng!"
"Thôn Đại Câu Tử, Tần Võ, mừng lễ hai đồng tiền!
"Thôn Đại Câu Tử, Trương Nhậm, mừng lễ hai đồng tiền!"
Mừng lễ đều được người đến thương lượng với nhau trước, ngoài thân thích Cố gia sẽ cấp nhiều chút chứ còn thôn dân đều thống nhất, Cố gia đã sớm thả lời ra ngoài, không muốn quá rêu rao.
Cái này làm cho những thôn dân giàu có muốn nhét bao mừng 10 đồng, 8 đồng đều mất tâm hơi.
Cố gia làm người đơn giản, nói cái gì là ý như vậy, không phải kiểu khách sáo đưa đẩy.
Cố Bảo tươi cười chào đón những thôn dân đến uống rượu mừng, sau đó đưa bao lì xì đỏ đưa cho ông bác Cố gia, nghe ông bác báo tên, rồi viết vào một quyển sổ, sau đó từ cái bàn lấy ra một món quà nhỏ coi như là đáp lễ.
Quà đáp lễ là một cái khăn lông sọc xanh đen trắng còn có một đôi tất bông đen.
“Bác cả, bác đến rồi ạ!" Cố Bảo nhìn thấy Cố Thiết Chuy đến, nhanh chóng chạy lên, trước tiên là nhét vài điếu thuốc vào trong túi của bác cả.
“A Bảo, không tồi, không tồi. Về sau mấy đứa cháu kết hôn cháu cũng sang phụ giúp ha." Cố Thiết Chuy từ trong túi lấy ra bao lì xì đỏ mừng lễ, giao cho ông bác.
“Cố Thiết Chuy, mừng lễ 20 đồng." Ông Cố ghi tên cháu trai lên quyển tập, lại khom lưng từ cái túi cầm ra khăn lông và đôi vớ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Thiết Chuy nhét vào trong túi áo khoác, đi về hướng phòng bếp.
Thân thích Cố gia tùy lễ đều như vậy, 20 đồng, bọn họ thực ra muốn cấp nhiều hơn. Cố gia có mỗi đứa cháu gái này thôi, là bảo bối, mà Cố Thiết Trụ không cho.
"Mặc dù những người trong đội của chúng ta biết Cố Kim làm đại đội trưởng đã tận hết phận sự, song vẫn còn không ít kẻ lắm mồm, sợ người ta nói công việc này quá béo bở, chỗ tốt đều để lại cho người trong nhà. Cố gia mừng lễ ra tay là 100 đồng, 200 đồng là hại người ta đỏ mắt muốn chết!"
Người Cố gia nghĩ cũng đúng vậy, đúng là cái đạo lý này, cùng lắm đợi Khanh Khanh đi tùy quân thì thêm chút tiền là được.
Sân nhà Cố gia náo nhiệt không dứt, Cố Khanh Khanh cũng không thể ngồi yên, vừa định đi ra ngoài thì Sở Đại đã bước vào.
“Anh trai.” Hấp tấp nên đầu đập vào người anh ấy, ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn chồng.
Sở Đại xoa xoa cái đầu nhỏ của vợ: "Muốn đi ra ngoài sao? Hôm nay trời nắng không nhiều, đi ra ngoài phơi nắng chút đi."
Cố Khanh Khanh gật đầu, nghĩ đến lời của Tiền Quế Hoa, cô túm lấy tay áo Sở Đại: "Em có lời muốn hỏi anh."
Anh ấy hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần đen, áo khoác vải nỉ cùng giày da đen. Cố Khanh Khanh mặc váy đỏ, khoác áo vải nỉ, chân đi đôi giày da mua ở cửa hàng bách hóa lớn trong thành phố.
Cả hai người trên tay mang chiếc đồng hồ Đông Phong, nhìn vô cùng xứng đôi.
Cố Khanh Khanh nhìn bản thân mình thực vừa lòng.
“Em nói.” Sở Đại vốn là tới thu dọn chén bát, thấy em ấy có chuyện dứt khoát kéo em ấy đến mép giường, ngồi xuống.