Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:52:18
Lượt xem: 20
"Em vẫn còn trùm khăn trùm đầu đỏ à, thôn chúng ta hình như không còn thịnh hành cái này nha!" Cố Thanh Liệt không ngừng trêu chọc, đem bánh trứng gà đặt trước mặt em gái, bổ sung: "Bộ đội càng không thịnh hành cái này."
“Mẹ nói làm em đã ghiền, bảo em an tĩnh ngồi." Cố Khanh Khanh không nhịn được nữa, cô cảm thấy mình như bị cái khăn đỏ này phong ấn lại trên ghế, động không dám động.
Cởi khăn trùm đầu màu đỏ xuống, cô trực tiếp cầm lấy miếng bánh rán trứng gà trong chén, vốn muốn một miếng là ăn luôn, quá đói bụng, mà nhớ đến có son môi, vẫn nên chậm chậm lại thôi.
Cố Thanh Liệt dựa vào bàn, ngồi ở góc bàn đối diện với em gái, nhìn em gái mặc váy đỏ, khoác áo khoác nỉ đen, trong lòng cảm khái vạn phần, ngày thường nam nhân nói không ngớt miệng mà nửa ngày không mở miệng.
“Anh trai?” Cố Khanh Khanh bị bộ dạng này làm cho hoảng sợ: "Anh có đang bị nghẹn cái gì không?"
“Em đang nghĩ gì vậy?” Cố Thanh Liệt khoanh tay nhìn em gái, bất lực không nói lên lời: "Anh trai em cảm thấy không được chân thật lắm thôi, em đã gả cho người ta rồi, vợ anh còn chưa thấy được bóng dáng nữa."
Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút liền an ủi: "Không sao đâu, anh cả cũng vậy mà, mấy anh trai trong nhà cũng chẳng có, không phải mỗi mình anh."
Cố Thanh Liệt lúc đầu có chút buồn bực, ưu thương bởi em gái đã gả ra ngoài, nghe con bé nói xong cười thành tiếng: "Cũng đúng ha."
Hai anh em nhìn nhau rồi cùng cười.
Miếng bánh trứng trong miệng nghẹn, Cố Khanh Khanh sặc sụa, Cố Xán Dương không biết từ khi nào tiến vào vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng, thẳng đến khi em gái dần dần bình ổn, sau đó mới thu tay về.
Cố Thanh Liệt bò dậy khỏi bàn, gãi gãi đầu: "Anh trai."
Cố Xán Dương gật đầu, mọi ánh mắt đổ dồn vào em gái thôi, dư quang còn lười phân cho người em sinh đôi này.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc xõa xuống má của cô gái nhỏ, vén ra sau tai: "Về sau mỗi tháng viết cho anh trai một phong thơ, để anh trai biết em sống thế nào."
"Đúng, đúng, đúng." Cố Thanh Liệt xoa hai tay vào nhau: "Anh cũng muốn, em phải viết thư cho anh, nếu thiếu gì thì nói cho anh nghe, phiếu của anh đều ..."
Nói đến đây, hắn bị mắc kẹt: "Quên đi, em có cầm phiếu cũng vô dụng, anh xem lúc đó có thể xin đi thăm người thân hay không, đưa đồ đạc sang cho em."
Hắn đã hỏi thăm qua, đảo Bạch Sa muốn xây dựng một căn cứ quân sự, đối với điều tra gia thế của người ra vào đặc biệt nghiêm, người nhà đi trú đảo tình hình chung là không được phép rời khỏi đảo.
Nhưng mà bọn họ là quân nhân, tình huống trong nhà tổ chức đều đã rõ ràng, kết cấu nhân mạch cũng đơn giản. Giống như anh cả Cố Xán Dương, anh ấy là phi công thuộc Không quân quân khu phương Nam, nếu đánh báo cáo đi thăm người thân, bộ đội thẩm tra sẽ xét duyệt thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh có chút kinh ngạc: "Hai anh có thể ra đảo xem em sao?"
"Không nhất định sẽ." Cố Thanh Liệt cười toe toét, để lộ hai chiếc răng khểnh nhỏ: "Anh với anh cả sẽ cố xin, xin một lần không được thì xin hai lần. Trước khi ra đảo không tiếp xúc với người ngoài, thăm em xong trực tiếp trở về, hẳn là không có vấn đề gì."
Tối hôm qua khi đi đánh bắt cá, hắn có nói với Sở Đại về chuyện đó, Sở Đại bảo hắn trở lại Binh Đoàn hỏi Quan Huân, nếu được sự cho phép của Binh Đoàn sẽ giảm bớt đi nhiều phiền toái.
Cố Khanh Khanh nhét cả một miếng bánh trứng lớn vào miệng hắn, cảm động: "Cẩu Đản, anh thật tốt."
Người đàn ông cao lớn cầm miếng bánh trứng, nhét vào trong miệng, tay trái nhéo khuôn mặt nhỏ em gái thành một cục: "Không phải sao? Anh có mỗi em là em gái thôi, không quan tâm em thì quan tâm ai đây? Anh trai, anh nói đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-172.html.]
Hắn nghiêng người hỏi Cố Xán Dương.
Cố Xán Dương khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ thường ngày nhìn về em gái, đáy mắt mang theo sự sủng nịch hiếm có được.
Trong lòng biết rõ là lưu luyến, bọn họ là anh em ruột, Cố Khanh Khanh ăn xong bánh trứng, cô nắm lấy lòng bàn tay thô ráp của Cố Thanh Liệt, tay kia cầm lấy bàn tay lạnh của Cố Xán Dương, đưa mặt cọ cọ đến: "Cẩu Thặng, Cẩu Đản, hai anh vĩnh viễn là anh trai em yêu thương nhất."
Đầu ngón tay của Cố Xán Dương vuốt ve khuôn mặt nhỏ ấm áp của em gái, quay đầu đi không nói chuyện.
Cố Thanh Liệt ngơ người một chút, không quen, mãi một lúc sau mới lên tiếng dặn dò: "Nếu ở bên ngoài, em không thể gọi như vậy, biết không? Anh trai em là quân nhân, cần sĩ diện."
Cố Khanh Khanh gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, Cẩu Đản."
Ban đầu Thời Như Sương muốn mang cái gì đó cho con gái lót bụng thôi, mà Cố Tài cố ý làm cho con bé một chén trứng hấp thịt bằm, thả thêm ít hành lá và nước tương lên trên.
Mang qua vừa lúc nhìn thấy ba anh em dính dính nhau, cô cười cười, đứng ở cửa xem một hồi, mới lên tiếng gọi: "Khanh Khanh, ăn chút gì đi, món trứng hấp yêu thích của con."
“Vâng!” Cố Khanh Khanh buông tay hai anh trai, chạy ra cửa đón, ngửi thấy mùi thơm là không thể ngồi yên rồi: "Vẫn là chú ba hiểu con nhất!"
Thấy con gái hấp ta hấp tấp, cầm cái chén ngồi vào bàn, Thời Như Sương lắc đầu: "Chậm một chút thôi, có hai bước thôi gấp vậy làm gì?"
Nói xong, cô nhìn về phía hai người con trai: "Hai con cũng ra ngoài ăn chút gì đi, bận rộn cả đêm không ngủ. Buổi sáng còn dọn đốn củi, dọn bàn mãi không ngừng tay."
Cố Thanh Liệt lúc này mới cảm thấy thực sự đói, hắn cầm chiếc bát trống trên bàn lên: "Vâng, con đi ăn cơm trước, lá nữa còn phải cùng chú nhỏ thương lượng phát thuốc hỷ thể nào. Mẹ, Khanh Khanh kết hôn, con với anh cả có phải sẽ ngồi trên bàn mời rượu không?"
"68 bàn, mỗi bàn một người mời rượu một người đáp lễ người ta mời, hai cậu của con chắc là muốn ngồi mời rượu, còn có mấy anh họ, chú họ nữa, tính toán vẫn là không đủ, anh em con tự bàn với nhau đi."
“Vậy con với anh trai một bàn, con mời rượu anh ấy đáp lễ." Cố Thanh Liệt cảm thấy mời rượu hắn tương đối am hiểu.
Cố Xán Dương gật đầu: “Có thể.”
Cứ định như vậy rồi, Cẩu Thặng cùng Cẩu Đản một trước một sau rời khỏi phòng, Thời Như Sương sửa sang cổ áo khoác nỉ của con gái: "Mẹ cũng bận rộn, con ăn xong rồi cầm chén để sang bên này, đợi chút nữa anh trai đến dọn."
Cố Khanh Khanh dùng thìa xúc trứng hấp thơm phức: "Mẹ, con không thể ra khỏi phòng sao ạ?"
"Ừ thì có thể nhưng con đừng ra." Thời Như Sương nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ múp múp của con gái: "Con ngoan ngoãn ở chỗ này đợi đi, lên giường ngủ chút cũng được, người bên ngoài đều bận rộn không cần con hỗ trợ."
Cô quá hiểu con gái mình, y như đứa con trai thứ hai của cô, quá ầm ĩ, không thể nhàn rỗi được.
Cố Khanh Khanh chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Sân nhà Cố gia còn có cả nhà chính bày biện bàn ghế ngay ngắn, trên mỗi bàn có một cái bát nhỏ đựng ít hạt dưa, đậu phộng.
Mỗi bàn còn có một chai nước ngọt có ga, một lọ Trúc Diệp Thanh, chén bát xếp chồng ở chỗ đó, không đủ thì kêu lên một tiếng sẽ có người đến thêm.
Nhà bếp khí thế ngất trời, rửa rau, xắt rau, chưng cơm trong lồng tre không ngừng nghỉ. Nhiệm vụ nấu cơm được giao cho Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình.