Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:52:15
Lượt xem: 16
Chờ Chử Chiêu đi rồi, Sở Đại mang theo một cái thùng gỗ ra giếng đánh một ít nước lạnh, rồi lại vào bếp dùng gáo múc nước ấm, dùng tay xem độ ấm, sau đó xách thùng gỗ, mang theo bếp than trở về phòng.
Cố Khanh Khanh đã đợi trong phòng rất lâu, cô rất muốn bật đèn nhưng Sở Đại không chịu.
Anh ấy từ trong tủ quần áo lấy một cái khăn lông khô ném vào thùng gỗ, cởi áo khoác, cởi đồng hồ.
Thấy anh đưa tay chạm vào nút áo sơ mi, Cố Khanh Khanh ngồi trên giường nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.
Sở Đại cười khẽ, như em ấy mong muốn, cởi bỏ cúc áo.
Cố Khanh Khanh một lần nữa nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên thắt lưng, dưới ánh lửa càng thêm đáng sợ.
Sở Đại không hỏi cô có sợ không, chỉ cần cúi đầu hắn biết em ấy đau lòng.
Ngón tay trắng nõn và mảnh mai của người đàn ông chậm rãi cởi khóa thắt lưng, từ từ rút dây lưng, đặt ở bên ghết, tùy ý cởi quần tây.
Cuối cùng, thứ duy nhất còn lại, trong ánh mắt gấp không chờ nổi của Cố Khanh Khanh bị cởi ra.
Cố Khanh Khanh đứng dậy, đôi tay mảnh khảnh nhặt chiếc khăn lông trong thùng gỗ lên, vắt khô, khuỵu gối đưa mắt nhìn người đàn ông đang cúi đầu mỉm cười nhìn mình.
Khăn trong tay cô chậm rãi lau mặt, cô nhớ rõ, bởi vì hai hàng lông mày này làm cô nhớ mãi không quên muốn đi Binh Đoàn gặp anh ấy ngay lập tức.
Đôi lông mày của anh ấy tuyệt đẹp, đôi mắt mới gặp hung dữ mang tính xâm lược, sau đó càng ngày càng nhu hòa với cô, y như là một hồ nước mênh mông.
Đi xuống sống mũi cao thẳng xuống cằm, yết hầu của Sở Đại lăn lên lộn xuống, trong lòng Cố Khanh Khanh không nhịn được nữa, động tác trượt xuống càng lúc càng nhanh.
Sở Đại chộp cái tay vợ lại: "Từ từ thôi!"
Cố Khanh Khanh không thể không thả chậm động tác, nhẹ nhàng lau vết sẹo trên eo anh ấy, cô khom người, vừa lau vừa thổi vào vết thương của anh ấy: "Còn đau không anh?"
“Không đau.” Ánh lửa lóe lên trong mắt Sở Đại, nắm cái khăn lông ném vào trong thùng nước, xoay người ôm vợ ấn xuống giường: "Ở chỗ khác đau hơn, muốn sờ không?"
Cố Khanh Khanh bị anh ấy đè lên giường, hơi thở nam nhân ập vào mắt, gần đây anh ấy rất ít hút thuốc, trên người chỉ có mùi bồ kết thoang thoảng, không kịp đáp lời nam nhân lắp kín đôi môi mềm mại.
Hơi thở đan xen vào nhau, gương mặt Cố Khanh Khanh càng lúc càng đỏ, Sở Đại ở bên tai cười khẽ: "Chỉ còn một đêm cuối cùng."
Cố Khanh Khanh vòng tay qua cổ anh ấy, hôn lên chóp mũi: "Vâng, không cần khách khí nha, anh trai."
Sở Đại cứng đờ, lật người nằm xuống bên cạnh vợ, mu bàn tay che mắt, cánh môi cong lên không thể nào tự chủ được.
Làm sao bây giờ, giống như là sắp bị em ấy g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-171.html.]
Bàn tay mềm mại dọc từ vết sẹo ngang hông xuống bụng dưới, hắn bị quấn lấy, không kiềm chế được thở dốc.
Cố Khanh Khanh xoay người ngồi trên đùi Sở Đai, ghé vào lồng n.g.ự.c ấm áp than thở: "Anh, em bị mê mẩn anh rồi!"
Sở Đại buông lỏng tay sang một bên, đối diện với đôi mắt đen láy của vợ cười: "Anh cũng vậy!"
Hắn cảm thấy cái rương đồ kia Triệu Trạch đưa sợ không có đất dụng võ.
Nếu Chử Chiêu chậm hơn, khả năng con hắn nhìn vừa mắt con Triệu Trạch hơn rồi.
Đêm nay một đêm khá dài, người Cố gia thức trắng đêm không ngủ, Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại cũng trằn trọc, sau nửa đêm, Sở Đại từ trong chăn đứng dậy, nhìn nửa gương mặt của cô gái nhỏ đang ngủ say, cúi người hôn một cái, lấy tay vợ ra đi đến tủ quần áo mặc thêm áo bông ra ngoài.
Cố Khanh Khanh chỉ mới ngủ được hai tiếng đồng hồ, đã bị mẹ xách từ ổ chăn ra ngoài, bắt cô rửa mặt chải đầu, rồi lấy bộ váy đỏ bảo cô mặc vào.
Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn mặc vào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ trong tủ lấy ra chiếc áo khoác len màu đen do mình đặt may ở tiệm may. Giống hệt áo khoác của Sở Đại, khoác bên ngoài.
Thời Như Sương lấy ra chiếc khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh cổ cho cô, Hàn Liên Tâm nhét vào tay cô cái bánh bàn thầu ấn cô ngồi trước bàn cho mẹ chải tóc.
Thời Như Sương khéo tay, không tết hai b.í.m tóc thiếu nữ hằng ngày mà là làm kiểu tóc búi cô dâu.
Hàn Liên Tâm, Trương Vũ Tình, lấy chiếc chăn bông mới ra khỏi tủ, đổi thành cái chăn bông long phượng, cất lại chăn bông vải thô màu lam, trải ra, vuốt phẳng.
Trương Thúy Phân bưng một rổ táo đỏ, long nhãn, hạt dưa rãi lên chăn bông.
Cố Khanh Khanh cắn màn thầu trắng tinh, bởi vì bàn ở cuối giường, cô sờ soạng cầm một cái táo đỏ lót dạ, bị Trương Thúy Phân gõ một cái.
“Cháu gái, đói vậy sao con? Ngoan, muốn ăn lát lại ăn." Trương Thúy Phân đến rãi thêm một ít táo đỏ, đậu phộng.
Thời Như Sương cũng vỗ vào trán con gái: "Con mèo háu ăn này."
“Mẹ!” Cố Khanh Khanh bất đắc dĩ, làm nũng lắc lắc cánh tay: “Con đói mà.”
“Chịu đựng đi.” Thời Như Sương không hề bị lay chuyển.
Khi Cố Thanh Liệt bước vào, hắn cầm cái bánh rán, em gái đang trùm khăn đỏ an tĩnh ngồi trước bàn, thỉnh thoảng từ bên cạnh sờ sờ lấy cái gì đó lại nhét dưới khăn trùm đầu.
Ý đồ xấu, hắn cầm chén đặt trên bàn, chờ Cố Khanh Khanh muốn sờ soạng hắn dịch đi.
“Cẩu Đản!” Cố Khanh Khanh ngửi được mùi thơm, vừa nghe thấy tiếng bước chân cô đã biết là anh hai quỷ yêu của cô.