Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:52:12
Lượt xem: 9

Cố Khanh Khanh nói chuyện với bà ngoại với mẹ một hồi, mọi người không cho cô giúp gói kẹo hỷ, cô ngồi yên không được, trở về ngủ không được, cuối cùng đi vào nhà bếp.

Cố Kim và Cố Ngân đang giúp làm tào phớ và đậu hũ. Cố Thiết Trụ đang cho thùng làm tào phớ sang một bên. Thấy cháu gái đến hơi chút ngạc nhiên.

“Khanh Khanh?”

“Ông nội.” Cố Khanh Khanh đến ngồi bên lò lửa thêm củi lửa cho bếp lò đã tắt lửa.

Cố Thiết Trụ vốn dĩ muốn nói ông mới rút củi ra đấy, thấy cháu gái thần thất đành nuốt lời muốn nói vào trong.

Ông kéo một cái ghế dài nhỏ, ngồi bên cạnh Cố Khanh Khanh, sờ sờ tẩu thuốc, nghĩ một chút lại vắt sau lưng.

Cố Kim và Cố Ngân lại đến để chằn đậu hũ, vừa rồi đậu hũ đã được cho ra khây, cần lấy cục đá nặng đè lên.

"Khanh Khanh." Cố Kim dừng động tác trong tay, cười hỏi con gái: "Ăn bánh quả hồng không con? Cha lấy cho con?"

Cố Khanh Khanh hoàn hồn: "Con muốn ăn khoai lang khô nướng."

“Ừ!” Cố Kim vội vàng đi vào kho, lấy cho con gái một ít đặt trên bệ bếp: "Có gì thì nói cho cha nghe, cha ở đây, mệt thì đi ngủ đừng chờ anh trai về, yên tâm cha để tào phớ lại cho bọn họ."

Cố Khanh Khanh đặt khoai lang khô trên bệ bếp.

Cô gật đầu: "Con biết rồi, cha, ngài không cần lo cho con."

Thấy con gái thật không có việc gì, Cố Kim nhìn con gái vài lần rồi ra hiệu với cha, tiếp tục công việc.

Khoai lang khô để bên bệ bếp một lúc đã mềm và ngọt, Cố Khanh Khanh gắp một miếng đưa cho Cố Thiết Trụ: "Ông nội ơi, ông ăn đi."

“Ừ.” Cố Thiết Trụ nhận lấy, không do dự cắn một miếng.

“Ông nội.” Cố Khanh Khanh không khỏi nhắc nhở: "Cháu vừa rồi chưa có phủi tro."

“Tro bếp thôi mà, không sợ, Hách Nhất Trân còn lấy cái này kê đơn thuốc đâu." Cố Thiết Trụ chậm rãi nhai, mơ hồ hỏi: “A Đại có bắt nạt cháu không?"

Cố Khanh Khanh lắc đầu.

"A Đại có tốt với cháu không?"

Cố Khanh Khanh gật đầu, nghĩ đến điều gì đó, cô cong mày cười.

"Tiền trợ cấp của anh ấy đều đưa hết cho cháu."

Cố Thiết Trụ nhoẻn miệng cười: "Cháu gái này, sao nói chuyện này, tiểu tham tiền."

Nỗi sầu muộn trong lòng Cố Khanh Khanh biến mất trong tiếng cười giòn tan, sau khi ăn no, cô đi lấy nước nóng rửa mặt, chào ông nội, cha, chú hai xong rồi vào phòng.

Thay quần áo xong, cô dựa vào đầu giường ngồi trên giường, nhìn sân sáng rực rỡ bên ngoài qua khung cửa sổ, chữ hỷ màu đỏ dán khắp nơi, trong lòng cảm thấy khó tả, chẳng biết dùng từ ngữ gì miêu tả tâm trạng ngay lúc này.

Lưu luyến, kỳ vọng, cái gì cũng có một chút, còn một số cảm xúc không tên.

Cả nhà bận rộn chỉ vì một mình cô, Cố Khanh Khanh ôm gối, dựa vào trên giường, nhìn thấy ánh sáng lung linh từ khe cửa truyền đến.

Mi mắt cô dần chìm xuống, mê man nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc ngủ, cô dường như nghe thấy tiếng cười nói của các anh trai ngoài sân, cô muốn mở mắt cơ mà quá mệt nhọc, dậy không nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-170.html.]

Sau khi rửa tay, Sở Đại về phòng lấy quần áo, quần áo trên người đã ướt đẫm rồi.

Đẩy cửa bước vào, căn phòng tối om không đèn, chỉ có tiếng thở đều đặn của vợ.

Thính giác của hắn đặc biệt nhạy bén, hắn có thể bắt được ngay cả những âm thanh nhỏ nhất, đây là thời gian dài tác chiến trong rừng cây huấn luyện ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông nhẹ bước đến bên giường, phát hiện cô gái đang ngủ nghiêng người ôm gối, hắn vươn tay vỗ nhẹ tấm lưng em ấy: "Khanh Khanh?"

Cả nửa ngày không phản ứng.

"Vợ ơi!"

“Vâng?” Cố Khanh Khanh mơ mơ màng màng mở mắt.

Sở Đại buồn cười, giữ khoảng cách với chăn bông một chút, vì sợ nước nhỏ giọt lên chăn bông: "Sao như vậy ngủ rồi? Không mang bếp than vào?"

"Em buồn ngủ quá." Cố Khanh Khanh đứng dậy muốn ôm chồng, nhưng Sở Đại vươn tay ngăn lại: "Anh chưa có tắm rửa."

Cố Khanh Khanh lập tức đánh lên tinh thần, bò lên mò mẫm tìm áo khoác bông: "Em giúp anh tắm nha!"

Sở Đại: “?” Híp mắt dò hỏi.

Cố Khanh Khanh vẻ mặt rất đương nhiên: "Ngày mai chúng ta sẽ ... Anh đừng có thẹn thùng nha, em ở đây chờ, anh bưng nước vào đừng để ai phát hiện ra."

Sở Đại hiểu ý của vợ, dở khóc dở cười: "Đã là ngày cuối cùng, em thu liễm một chút, anh sợ em ngượng ngùng."

“Em sẽ không!” Cố Khanh Khanh rất rất dứt khoát: "Em tắm cho anh."

Sở Đại nhìn vợ thật sâu: “Được.” Nói xong, hắn nhấn em ấy trở lại ổ chăn, dưới sự bất mãn của em ấy, chậm rì rì lên tiếng: "Chờ, anh mang nước tiến vào."

Cố Khanh Khanh ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn.

“Vâng.” Đôi mắt to long lanh, sáng ngời trong đêm đen.

Sở Đại cười, lắc đầu, đẩy cửa đi ra ngoài, không quên đóng chặt cửa lại.

Hắn đi vào bếp lấy một ít than, đặt thêm một ít than cháy đỏ vào bếp lò nhỏ, sau đó thêm ít củi lửa vào trong.

“A Đại.” Chử Chiêu vừa đi ra khỏi phòng tắm, hôm nay bưng quá nhiều bàn, cả người rã rời, vừa rồi còn đi theo mò ốc, giờ khom lưng thôi cũng đau, đang định đến phòng bếp lấy ít nước nóng mang về phòng ngủ, tối khuya mà khát còn có mà uống.

“Ừ.” Sở Đại đứng thẳng người: “Có chuyện gì vậy?

"Không có việc gì, cả người đều ướt rồi, sao không đi tắm đi? Trong nồi vẫn còn nước nóng."

“Đợi chút nữa tớ tắm.”

"Ồ, tớ về phòng ngủ trước đây, ngày mai còn phải tiếp tục làm chân chạy vặt cho cậu."

"Được."

"Vất vả, người anh em."

"Haiz, không cần cảm ơn, chỉ cần lần sau tớ kết hôn cậu có thể tận tâm như này là được, anh em không nói lời khách sáo, đi đi."

"Được."

Loading...