Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:52:10
Lượt xem: 19

Buổi tối, cũng là một bữa ăn đơn giản nhưng làm phân lượng nhiều chút. Cố Thanh Liệt uống cả mấy ca nước: "Hôm nay mệt quá, mệt hơn ở bộ đội nữa, anh phải ăn thêm vài chén cơm."

“Em cũng vậy.” Cố Viện Triều buổi sáng chạy đến thôn Đại Truân Tử, buổi chiều đẩy cối xay đậu, cả người đau nhức: "Ngày mai em phải ăn một bữa no nê."

"Được nha con trai." Cố Cố Tài mỉm cười nhìn con trai cả: "Trước khi ăn bữa no nên còn một nhiệm vụ."

Cố Viện Triều gục vai xuống, ủ rũ: "Nói đi cha à."

“Ăn cơm xong, mười anh em con ra sông bắt cá đi, có cá bắt cá, có ốc mò ốc, còn có mai dậy sớm chút ra sân sau hái rau. Nhà chúng ta không nhiều đồ ăn, mấy anh em con chia nhau ra đi nhà ông nội lớn ông nội nhỏ, có thể hái đều hái."

Cố Viện Triều trợn tròn mắt: "Cha ơi, 60 mấy bàn, cha chỉ dựa vào tụi con bắt cá, có được không?"

"Làm được không cha chưa biết, dù sao cháu trai của nhà ông nội lớn, ông nội nhỏ của con đều bị cha gọi đi làm, lúc này đang ở ngoài sông rồi đó."

Con sông ở lối vào thôn rất lớn, chảy quanh thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử, không ai biết ngọn nguồn từ đâu, chảy mãi mấy năm chưa thấy dừng bao giờ.

Cố Hùng đang cúi đầu ăn, nghe đến đây liền ngẩng đầu lên: "Được, không mang được số cá yêu cầu về cháu đêm nay không về."

Cố Viện Triều: "..." Hắn chẳng hiểu anh trai mỗi ngày sao mà sung mãn vậy nhỉ, buổi chiều đẩy cối đá xong thì đi khiêng bàn, trở về thì cầm d.a.o đi cuối thôn lên núi đốn củi.

"Nghe đi, nghe đi cháu trai, đây mới là thái độ mà đàn ông Cố gia chứ. Cháu có mỗi đứa em gái này thôi đấy, không giúp con bé ai giúp đây?" Cố Thiết Trụ nhét một miếng dưa muối, cắn một miếng bánh bột bắp: "Nhanh đi cháu, hôm nay trời nắng to, buổi tối khẳng định có trăng. Khanh Khanh đừng đi, ở nhà gói kẹo mừng."

Cố Khanh Khanh vốn muốn đi, đột nhiên lạnh đi một nửa, cúi đầu chọc chọc đũa vào trong chén cơm, héo bẹp "vâng" một tiếng.

Cơm nước xong, Thời Như Sương và mấy em dâu dọn bàn rửa chén.

Trong sân nhà chính bàn ghế đã được dọn xong, mượn 60 cái bàn trở về, nhà mình có 8 cái bàn, đều là Cố Ngân làm.

Cố Tài đã chuẩn bị sẵn một cái thớt lớn trong bếp, để ngày mai thái rau tiện hơn.

Anh hai Cố Ngân không nói nhiều, cho anh ấy cắt đồ ăn là thích hợp. Còn em tư Cố Bảo quá hiếu động, có hắn phát thuốc hỷ thì thích hợp hơn, vừa lúc cho hắn tiếp đón khách ngoài cửa,

Đêm nay người Cố gia khẳng định không ngủ.

Nấu sữa đậu nành nấu được mấy nồi, Cố Thiết Trụ đứng trong phòng khói mờ mịt, bắt đầu làm tào phớ, rồi làm đậu hũ cả người tê dại vì nóng.

Cố Khanh Khanh đi lang thang trong sân, nhìn chữ hỷ dán trên cửa sổ, trong lòng ngẩn ngơ.

Lúc trước ở Binh Đoàn cùng quân khu không có cảm giác mãnh liệt như vậy, lần này mới có ý thức được bản thân mình sắp gả cho Sở Đại rồi.

Khi còn nhỏ, cô đặc biệt thích ngắm cô dâu, khi đó cô dâu còn trùm cái khăn trùm đầu đỏ, chú rể cõng một đường về nhà, bên đường có mấy đứa nhỏ phát kẹp, là loại kẹo trái cây, ngọt ngào, đặc biệt ngon.

Tiếng pháo nổ bùm bùm, hồi đó cô trốn sau lưng mẹ, chỉ nghĩ là chuẩn bị được ăn thịt, trong lòng đặc biệt chờ mong, càng chờ mong là gương mặt cô dâu dưới lớp khăn trùm đầu đỏ.

Hôm nay hết thảy đã được nhìn thấy.

Cô từ từ lướt ngón tay trên mặt bàn gỗ rồi bước từng bước chậm rãi trong sân, dòng suy nghĩ cứ thế phiêu đi xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-169.html.]

Thanh niên trai tráng đã đi bắt cá mò ốc rồi, Sở Đại cũng đi theo, cô ở nhà ăn không ngồi rồi.

Suy nghĩ một chút, cô đi nhà chính.

Trương Vũ Tình và những người khác đang gói kẹo mừng, một xấp giấy hơi mỏng được cắt thành hình vuông, vào tay những người phụ nữ biến thành một gói kẹo mừng tinh xảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàn Liên Tâm đang cắt chữ hỷ đỏ, chị dâu bên cạnh thì cầm kẹo, đếm đếm hai viên kẹo sữa thỏ trắng, hai viên kẹo đường, hai viên chocolate nhân rượu còn có hai viên kẹo quýt cùng kẹo bí đạo.

Thời Như Sương tiếp cái hộp kẹp căng phồng, dán chữ hỷ lên trên.

Vào phòng Cố Khanh Khanh thuận tay đóng cửa, thấy mẹ với các thím đang vội, cô cũng đi sang hỗ trợ.

Một căn phòng phụ nữ ngồi quanh lò sưởi. Hàn Liên Tâm ghẹo: "Khanh Khanh chúng ta sao an tĩnh thế nhỉ? Có phải trong lòng đang hoảng lắm đúng không?"

Chị dâu Hàn hiền lành: "Con gái xuất giá ai cũng vậy, vừa mới bắt đầu thì bất an, đừng nghĩ nhiều cháu gái, cháu xem nhiều người vui vẻ chúc phúc cho cháu lắm."

Thôn Đại Truân Tử phàm là họ Cố đúng là đều vì cháu gái làm việc, mấy anh em nhà Cố Thiết Chuy và Cố Thiết Chùy ngày mai đều đến bồi rượu, cấp đủ mặt mũi cho cháu gái.

Thời Như Sương dắt con gái ngồi xuống bên cạnh, niềm nở nói: "Ngồi sưởi ấm đi, cha mẹ đều ở đây, anh trai cũng ở, Khanh Khanh đừng sợ ha."

Hơi ấm từ lòng bàn tay mẹ khiến cô tỉnh táo trở lại, Cố Khanh Khanh ngồi xuống, dựa vào người Thời Như Sương, cọ cọ vai mẹ: "Mẹ, con không sợ, chính là có chút luyến tiếc."

"Con quen mặc quần áo mẹ làm, ăn bánh hẹ trứng của thím hai, trước kia mỗi năm tết chờ mong nhất là thím ba về mang đồ tốt về cho con."

Giọng nói run run đến sắp khóc: "Về sau mọi người không ở bên con nữa, không ai thương con."

“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, nói bậy bạ gì vậy?” Mấy lời này làm Thời Như Sương, Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình muốn khóc, Trương Vũ Tình quay lưng lau nước mắt.

Trong nhà chỉ có đứa con gái như vậy, bọn họ thương con gái, cháu gái, cái gì tốt cũng muốn để lại cho con bé. Trước kia cha chồng đi đồng trở về lúc nào cũng dùng lá cây hái quả dại cho con bé.

Thành thói quen, Cố Hùng, Viện Triều lên núi vẫn là như vậy, khoảng thời gian này mấy đứa con trai, mấy cháu trai ngoài miệng không nói, Trương Vũ Tình biết ai cũng luyến tiếc.

Cùng nhau lớn lên, là em gái thương yêu nhất bỗng nhiên gả đi, trong lòng khẳng định có lưu luyến, có luyến tiếc, mà đặc biệt còn gả đi thật xa.

Lần lâu nhất mà Cố Khanh Khanh rời xa họ là khi con bé đi Binh Đoàn lần trước, chứ còn trước kia nhiều nhất cũng chỉ vài ba hôm, đi nhà bà ngoại ăn tết.

Chu Mạn từ trong phòng ôm cháu trai ra, thấy trong nhà chính nữ nhân nước mắt lưng tròng, quay đầu lại hỏi con dâu cả: "Đây là sao?"

Hà Thu Thủy nhìn cũng khó hiểu lắm, sau đó mới nhỏ bản thân lúc gả chồng đoán được đại khái: "Chắc là luyến tiếc Khanh Khanh."

Con dâu nói như vậy, trong lòng Chu Mạn cũng nghẹn muốn chết. Bà đứng ở cửa nhìn một hồi, chờ cảm xúc mọi người hòa hoãn đi mới bước vào.

"Khanh Khanh đêm nay đi ngủ sớm đi, ngày mai cháu còn phải lăn lộn cả một ngày, những chuyện này giao cho bà ngoại và mẹ còn có thím của cháu."

Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu, ngẩng đầu nhìn Chu Mạn, đôi mắt đẫm lệ cố nặng ra nụ cười: "Khanh Khanh nghe bà ngoại."

Chu Mạn xoa đầu cháu gái, trong lòng ấm áp.

Loading...