Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:52:08
Lượt xem: 12
Sau khi chạy hết một vòng những nhà qua lợi tương đối thân thuộc thì ánh mặt trời đã lên cao, càng ngày càng gay gắt, mùa đông nắng ấm, Cố Khanh Khanh rất thích.
Cô đi đường chậm rì rì, hỏi người đàn ông đi bên cạnh: "Anh ơi, mấy giờ rồi?"
"12:59."
"Đói bụng không?"
“Có một chút.” Cố Khanh Khanh nắm lấy cánh tay của anh: “Anh có đói bụng không?
Sở Đại gật đầu: "Cũng có một chút."
“Vậy thì mau đi thôi!” Cố Khanh Khanh kéo anh chạy về, Cố Thanh Liệt nhìn thoáng qua cũng chạy theo, Cố Bảo cảm thấy thân thể mình không có tốt bằng đám nhóc kia, lại chẳng nóng nảy trở về ăn cơm, chậm rì rì đi theo cháu trai.
"Xán Dương, cháu có thể ở nhà đến hết tết nguyên tiêu không cháu?"
Cố Xán Dương lắc đầu: "Cháu và Khanh Khanh cùng nhau về quân khu."
Cố Bảo có chút thất vọng: "Haizz, cháu thật vất vả mới về nhà ở mấy ngày, thôi quên đi."
"Chú có thể đến thăm người thân." Cố Xán Dương thanh âm đều đều, liếc mắt một cái: "Không cần quản, ăn cơm dựa vào tiền trợ cấp của cháu."
"Vậy thì thật tốt! Quá hai tháng nữa chú nhỏ sang thăm cháu, về sau nhớ là đi, đi sang bờ biển bên kia mang ít hải sản về." Cố Bảo mấy ngày nay nghe Cẩu Đản kể về quân khu phương Nam, hải sản phong phú, trên bờ cát nhiều cá tôm, xách thùng đi là tùy tiện nhặt, một chốc thôi là đầy thùng.
Cố Xán Dương nhàn nhạt "ừ" một tiếng, rồi không hé răng nói cái gì nữa.
Cố Bảo tự mình tự quơ chân múa tay nói chuyện vui vẻ, không cảm thấy xấu hổ, càng nghĩ càng vui vẻ, đến lúc đó mang về mấy con tôm về cho A Lê, em ấy chắc chưa ăn qua.
Về đến sân nhà Cố gia đã hơn một giờ, người nhà họ Cố cũng lần lượt từ khắp nơi trở về, về đến nhà là trước tiên đi sờ ấm nước.
Cố Kim nâng ấm nước lên, thấy mọi người đang vây quanh mình, không khỏi bật cười: "Sao anh cảm thấy Khanh Khanh kết hôn còn mệt hơn đi khiêng đá tu đê nhỉ?"
“Không phải sao?" Cố Bảo đặt m.ô.n.g ngồi băng ghế nhỏ bên cạnh, duỗi ra đôi chân dài, tựa vào cối xay đá phía sau: “180 hộ, chúng ta ở thôn Đại Câu Tử đi hết 180 hộ, cười đến mặt đơ ra luôn rồi."
“Bọn cháu cũng vậy thôi, chú nhỏ à!” Cố Hùng bước qua cặp giò chú nhỏ, đi vào bếp cầm một cái bánh bột ngô: "Cháu và Viện Triều, Kiến Quốc đi hơn phân nửa thôn Đại Truân Tử, dư lại là bác cả cùng cha đi, toàn bộ thôn Đại Truân Tử 275 hộ đều lại đây, chờ chú ba về nói với chú ấy, phải thêm bàn.
Thôn Đại Câu Tử và thôn Đại Truân Tử mỗi hộ đều đến thì đã 57 bàn rồi, hơn phân nửa người mang theo trẻ con, cơ mà lúc đó sẽ chen chúc với người lớn ngồi một bàn.
Bọn họ nhóm tiểu bối thì từ từ ăn chẳng sao, còn trưởng bối Cố gia như là Cố Thiết Chuy, Cố Thiết Trụ, Cố Kim, Cố Ngân đều phải ngồi bồi rượu, mỗi bàn ngồi hai người, một người mời rượu một người bồi rượu.
Cố Thiết Trụ từ nhà anh em trở về là sang nhà ông Từ, ông ấy là người có uy nhất thôn, nhiều năm làm đại đội trưởng, mồm mép nhanh nhẹ, ngày mai làm hôn sự mời ông ấy đến đây là thích hợp nhất.
Phát thuốc mừng nhiệm vụ đó giao cho Cố Bảo, đứa con thứ tư này mồm mép lanh lẹ, nói chuyện rất ngọt, rất biết dỗ người, làm sôi động không khí, cộng thêm người trong thôn đều quen biết đầy đủ, giao cho nó không sai.
Là chú của Cố Khanh Khanh, bối phận này cũng đủ tư cách.
Cố gia ngoài Cố Tài đi ra ngoài mua đồ trên cơ bản đã về, Trương Thúy Phân bắt đầu phân công nhiệm vụ: "Tiểu Hùng, Viện Triều hai đứa đem đậu nành đi xay. Thiết Trụ ông sang bệ bếp đợi hai đứa nhỏ xay đậu xong ông làm đậu hũ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-168.html.]
Cố Khanh Khanh không biết tại sao, nhưng mỗi lần nghe bà nội gọi tên ông nội, cô rất muốn cười, cong mắt dựa gần Sở Đại, thấp giọng nói: "Về sau anh nhất định phải nghĩ tên của con chúng ta trước, đừng để vào tay ông nội em, muốn khóc cũng chẳng kịp."
Cố Thanh Liệt và Cố Xán Dương ở ngay bên cạnh, vô cùng tán đồng, tán đồng cả hai chân hai tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đặc biệt là Cố Thanh Liệt: “Lão Sở, nghe em gái tớ đi."
Vừa nói còn lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, vẻ mặt trầm trọng vỗ vỗ vai người anh em.
Sở Đại thấp giọng cười: "Được rồi, nghe cậu nói."
Chử Chiêu chịu trách nhiệm gánh một đòn gánh vào sân, trong miệng ồn ào: "Mau mau mau lão Sở, đòn gánh này sắp đứt rồi, các người sao giờ mới trở về, mau đến giúp, còn mấy cái sọt chén đũa cần rửa đấy, thêm vài người nữa đi giúp Tiểu Hủ khiêng bàn đi. Chú Sở với cảnh vệ viên một người đi mấy nhà khiêng bàn qua lại, các người nhanh lên đi."
Cố Thanh Liệt nghe vậy nào có thể đứng yên, đặt chén trà trên tay xuống: "Đi thôi, lão Sở, đừng thất thần nữa, ngày thường giờ này cũng phải chạy vài vòng giãn gân giãn cốt."
"Được!" Sở Đại túm lấy Cố Bảo ngồi bên cạnh: "Chú nhỏ? Đi thôi."
Cố Bảo lúc đầu không muốn đứng dậy, mà thấy cha hắn đang cầm giày cọ cọ lên mặt đất thì nhanh như chớp đứng dậy: "Xán Dương ơi, từ từ đợi chút nhỏ, cháu khiêng bàn chú nhỏ khiêng ghế ha. Chú nhỏ không phải làm biếng đâu, loại ghế đó phải đi tận hai ba vòng lận đó."
Cố Khanh Khanh cũng muốn đi theo nhưng Cố Thanh Liệt đã đè em gái lại: "Ngoan, ngày mai kết hôn rồi, hôm nay ở nhà ôn nhu chút đi, đi đem đồ bỏ vào máy giặt cho mấy anh trai, em gái ngoan, anh trở về mua kẹo cho em ăn ha."
“Anh cút đi."
Thời Như Sương bước ra khỏi bếp, nghe thấy lắc đầu cười tủm tỉm nói với em dâu: "May là gả ra ngoài được rồi."
Hàn Liên Tâm nhếch miệng cười: "Mua thêm vài dây pháo đi chị dâu, bọn em cũng muốn chúc mừng chị."
Trương Vũ Tình từ trong phòng bếp thò ra nửa cái đầu: "Em thấy được đấy!"
Cố Khanh Khanh tức giận: "Ông bà nội! Ngài em mẹ cháu với mấy mợ đi."
Trương Thúy Phân trừng mắt nhìn ba cô con dâu: "Sao nói trước mặt con bé làm gì, chúng ta lén nói với nhau vui vẻ được rồi!”
Thấy Cố Khanh Khanh bĩu môi, Cố Thiết Trụ bật cười thành tiếng: "Cháu ngoan, đây bọn họ không thương ông thương ha. Đi lấy cho ông nội bao t.h.u.ố.c lá sợi, ông nội giúp cháu nói chuyện."
Cố Khanh Khanh bĩu môi, uống một hớp nước đi theo sau A Hùng cầm cái gáo gỗ cho đậu nành ngâm vào cối đá.
Cả nhà nhìn nhìn cười vang.
Cục cưng nhà bọn họ là người tính tình ngay thẳng, bộc trực, giận cũng nhanh mà nguôi cũng mua, biết làm việc biết làm nũng, chỉ là thích ngủ nướng, với đen chút xíu thôi, không còn khuyết điểm gì.
Mà có sao đâu, đã gả ra ngoài, về sau là chuyện của Sở Đại.
Bên sân nhà họ Cố náo nhiệt một mảnh, cánh cửa cổng mở rộng ra, nam nhân khiêng ghế ra ra vào vào, chị dâu Hàn gia cùng mẹ Trương còn có Như Sương mấy người phụ nữ đem mấy cái sọt chén đũa đến rửa sạch sẽ.
Giữa trưa tùy tiện ăn chút cơm còn từ sáng, còn có bánh bao bánh bột bắp. Cố Tài trước đi Cung Tiêu Xã ở trong nồi có nấu cháo, lúc nào cũng có thể ăn.
Chờ Cố Tài túi lớn túi nhỏ mang mấy đứa con trai về đã hơn 4 giờ chiều, bàn ghế đã được dọn sẵn trong sân, hắn nhanh đi vào chuẩn bị đồ ăn.