Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:52:05
Lượt xem: 12

Cố Thiết Trụ tương đối nhẹ nhàng, đi một vòng mấy nhà anh em, ngậm t.h.u.ố.c lá sợi dây dưa dây cà trở lại, thấy đứa thứ 3 đang chuẩn bị ra cửa, hỏi con trai: "Thực đơn đã nghĩ xong rồi?"

"Xong rồi cha." Cố Tài thay đôi giày không mụn vá ra ngoài, đỡ ván cửa nói: "12 món ăn nóng, ba món nguội, một món canh."

"Con nói cha nghe một chút ..."

Cố Thiết Trụ nghe xong gật đầu phì phèo điếu thuốc: "Cứ vậy đi, chờ chị dâu, vợ con về rồi dặn họ gói kẹo mừng, còn có dặn dò hai anh trai, ngày mai bày tiệc rượu không lấy rượu Mao Đài. Cha phỏng chừng số bàn con tính toán không đủ, cha với mấy chú mấy bác của con đã nói, nhà chúng ta uống rượu Mao Đài, thôn dân đến một bình rượu Phấn hoặc Trúc Diệp Thanh là được."

Cố Tài cười: "Thuốc lá thì sao? Cũng không phát Đại Tiền Môn?"

"Thuốc lá 9 xu là được rồi. Đại Tiền Môn nhà mình giữ lại lận 3 mao 5, cần tiết kiệm thì tiết kiệm!"

Nói xong Cố Thiết Trụ nhớ đến cháu thông gia cố ý mang đến để nhà mẹ đẻ cháu gái giữ thể diện, bị sặc thuốc, ho khan: "Vẫn là phát Đại Tiền Môn đi, nam mỗi người một cây, nhà chúng ta không mấy người hút thuốc, lưu trữ không ai dùng."

Cố Tài cũng đổi giày xong: "Vâng, chờ anh cả, anh hai về con nói với họ."

Bên kia mấy anh em Cố Khanh Khanh đã đến nhà Tần Võ, ngồi xuống: "Chú Tần, ngày mai mời chú thím, cả chị Tần Lê, anh Tần Hổ đến nhà cháu uống rượu mừng ạ. Cha cháu dặn dò phải mời cả nhà ngài."

Tần Võ nghi hoặc: “Đây thật sự là lời cha cháu nói à?" Sao hắn không tin tưởng nhỉ?

“Vâng.” Cố Khanh Khanh đã lên kế hoạch trong đầu cho chú nhỏ vào chị Tần Lê: "Cha cháu bảo cha cháu ở đội sản xuất có thể thuận lợi làm đập chứa nước, làm trạm phát điện, trồng cây nông nghiệp ít nhiều có chú giúp đỡ, nếu không phải kết nhóm với ngài khẳng định làm không thành."

Tần Võ trong lòng hơi chút cảm động, lẩm bẩm nói: "Tên ngu xuẩn này, ngày thường gặp mặt cũng chẳng thấy hắn nói ra ..."

“Chú Tần?” Cố Khanh Khanh đặt chén trà xuống, cười cười: “Ngày mai ngài nhờ mang cả nhà đến nha, cháu cũng coi như là ngài và thím nhìn lớn lên, anh Hổ Tử cùng chị Tần Lê y như anh chị cháu, cháu chuẩn bị đi tùy quân rồi, trú đảo, không biết bao năm mới có thể trở về."

Tần Võ nào chịu nổi cái này, vốn cảm thấy mình hắn đi là được rồi, hiện tại lương thực tuy dư dả nhưng mà ngày mai uống rượu mừng khẳng định người không ít, hà tất tăng thêm gánh nặng cho Cố đồ ngốc kia.

Bây giờ Cố Thanh Khanh đã nói như vậy, cả nhà hắn không đi cũng thật khó nói, hắn liếc mắt nhìn Sở Đại dáng người thẳng thắn đĩnh đạc, trong mắt mang theo vài phần tán thưởng: "Được, chú ngày mai đem thím, anh Hổ Tử và chị A lê đến."

"Vâng, định vậy nha ạ!"

Sau khi rời khỏi Tần gia, Cố Bảo lưu luyến cứ mỗi bước đi lại nói với câu với Tần Lê, bởi vì cha mẹ để ở chỗ này, Tần Lê xấu hổ, không phản ứng.

Cố Thanh Liệt túm lấy chú nhỏ: "Đi nhà tiếp theo, nhanh mà về ăn cơm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-167.html.]

Chú và cháu chỉ cách nhau ba bốn tuổi, lớn lên từ nhỏ y như anh em, cũng chẳng có chú ý nhiều như vậy.

Cố Bảo vẻ mặt thê lương, ai oán: "Cẩu Đản, lần sau đừng có lỗ mãng như vậy, được rồi, da chú mềm không chịu nổi cháu kéo như vậy đâu!"

“Hãy nhìn A Đại và Xán Dương xem, hai đứa nó chưa bao giờ động tay động chân với chú."

Cố Thanh Liệt liếc nhìn hai người đàn ông bên cạnh cô gái rồi nhướng mày: “Chủ nhỏ, hai người họ đều động thủ thì chú không đứng đây được đâu, đi thôi buổi sáng ăn biết bao nhiêu mà có đi được hai bước đã nghỉ ngơi."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, được, được, đừng có kéo cổ áo của chú, hỏng hết bộ đồ đẹp." Cố Bảo hất tay cháu trai ra, vuốt lại cổ áo, hiên ngang ngạo nghễ dẫn đầu.

Cố Thanh Liệt nhìn chú nhỏ vui vẻ, thọc cánh tay Sở Đại: "Lão Sở cậu xem chú nhỏ giống con gà trống gáy buổi sáng không? Chính là con gà trống to, đẹp nhất í, lông đỏ đỏ."

Sở Đại liếc mắt, cười cười, thành thật nói: "Giống nhau như đúc."

Cố Thanh Liệt cười tùy ý, tay không gác ở đâu thì ngứa ngáy quá, cuối cùng đáp lên vai Sở Đại.

Cũng may Sở Đại không có chê hắn, cuối cùng hai anh em đi tới nơi, Cố Thanh Liệt chỉ vào ngọn núi: "Loại rừng núi như này cậu sẽ chỉ huy tác chiến thế nào?"

“Xé quân chẵn lẻ đánh du kích."

Sở Đại đáp mà không cần suy nghĩ: "Cậu trở về Binh Đoàn tìm bàn cát mô phỏng chiến đấu của Phùng Thiên Nhai, tớ phỏng chừng hai tháng tới nước láng giềng lại nhảy ra thử, cậu nếu đánh một trận làm bọn họ mất đi tinh thần hăng hái thì có lẽ sẽ được ngừng nghĩ chừng nửa năm, bằng không mỗi ngày biên cảnh đều bị khiêu khích."

"Hiểu, cứ như bọ chét vậy, không có việc gì là nhảy ra làm cho người khác ngứa ngáy, gãi mãi chẳng hết ngứa."

Cố Thanh Liệt lắc đầu, quay sang nói chuyện với anh cả: "Anh trai, các người nhảy dù ở rừng cây thì sẽ thao tác thế nào?"

“Rừng rậm hiếm khi được chọn làm khu vực nhảy dù."

Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Đúng vậy ha, cơ mà anh lái chiến đấu cơ chắc cũng có thể lái máy bay vận tải chứ?"

“Ừ.” Cố Xán Dương thực sự không muốn để ý đến cậu em trai này.

Mà Cố Thanh Liệt dường như không hiểu ý tứ của anh trai, cứ ríu rít hỏi mãi không yên, khi quay đầu thì Cố Xán Dương đã bước vào sân nhà Ngô gia.

Cố Khanh Khanh cười thành tiếng: "Nói chuyện phiếm dữ thần, anh không phải sốt ruột về nhà ăn cơm sao? Nhanh đi thôi, em với Sở Đại đi nhà tiếp theo, anh cùng chú nhỏ đi sang nhà kia đi."

Chia nhau ra để khai thác tối đa hiệu suất làm việc.

Loading...