Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:52:01
Lượt xem: 11

Thấy em ấy hồi lâu không nhúc nhích, Sở Đại nhướng mày: "Cứ như vậy?"

“Vâng?” Cố Khanh Khanh thắc mắc, còn gì nữa sao?

Nam nhân chậm rãi phun ra hai chữ: “Quần.”

Cố Khanh Khanh: "... Anh không hối hận chứ?"

Nam nhân cười khẽ: "Không dám?"

Cố Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, tay lại trượt xuống, chạm vào thắt lưng lạnh lẽo, liền rụt lại.

Chỉ cần bắt gặp ánh mắt trêu chọc của anh ấy, căng da đầu, vừa khẩn trương, có chút chờ mong, "cạch" một tiếng, dây lưng bị cởi bỏ.

Lỗ tai Cố Khanh Khanh đã đỏ bừng, ngón tay của người đàn ông từ từ di chuyển từ vành tai xuống xương quai xanh chỗ cổ.

Cô hơi run rẩy cởi bỏ quần của chồng xuống dưới.

Nhìn thấy một cái quần đùi bên trong, trong lòng không thể nói được là cảm giác gì?

Sở Đại thấy rõ được vẻ tiếc nuối trong mắt vợ, nghiền ngẫm: "Thực thất vọng?"

Biết anh ấy đang trêu mình, Cố Khanh Khanh hừ, không thèm quản nữa. Buông tay ra chui vào trong ổ chăn, đưa lưng về phía anh ấy.

Yết hầu Sở Đại cuộn lên cuộn xuống, cười ra thành tiếng.

Hắn thay quần dài rồi lên giường, vén chăn nằm xuống là cô gái bên cạnh dán lên người, tay nhỏ không an phận hướng vào trong vạt áo của hắn.

Sở Đại không ngăn, ngửa đầu tùy ý để em ấy làm gì thì làm.

Thời điểm chạm vào cái kia một khắc, hai người đồng thời thở dốc, tiếng thở dốc bên tai đặc biệt cào vào tâm gan người trong đêm tối tĩnh mịch. Cố Khanh Khanh trong lòng thỏa mãn than thở, còn nam nhân thì bất đắc dĩ cười cười.

"Nhẹ chút."

Hôm sau, sáng sớm.

Toàn bộ Cố gia rời giường, chuẩn bị làm cơm sáng, còn có người ngồi vây quanh lò sưởi cắt chữ hỷ đỏ.

Anh cả và chị dâu Hàn gia cùng hai cô con gái, cha mẹ Trương và cháu trai nhỏ lục đục đứng rời giường, rửa mặt xong cùng nhau ăn cơm, hôn sự được đưa lên bàn nghị sự.

Hôm nay phải đi thông báo với người trong thôn mai làm hỉ sự, mời mọi người trưa mai lại đây uống rượu mừng. Cố Thiết Trụ nhấp ngụm rượu: "Bác trai và chú của các con cha tự mình đi mời, các con sang các nhà thân quen mời người là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-165.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này, Cố gia không tính làm quá lớn, bằng không bằng nhân duyên nhà họ còn có thân phận đội trưởng của Cố Kim, tất cả mọi người trong đội sản xuất đều đến. Cố Tài đã tính toán, là khoảng 62 bàn tiệc rượu.

“Cơm nước xong đều đi ra ngoài. Khanh Khanh, con sang nhà chú Tần mời người ha."

Trương Thúy Phân dặn dò: "Mời cả nhà chú Tần, cả chị Tần Lê, anh Tần Hổ nữa nhé cháu!"

Cố Khanh Khanh hoài nghi bà nội biết tâm tư của chú nhỏ với chị Tần Lê, tròng mắt vừa chuyển, cười hì hì: "Để chú nhỏ cùng cháu đi nha!"

Cố Bảo bày ra vẻ mặt "vẫn là cháu gái hiểu chú nhất." Nhanh chóng đứng dậy xới cơm: "Được, chú nhỏ theo cháu đi sang thôn Đại Câu Tử, cả A Đại, Xán Dương, Thanh Liệt nữa cùng nhau phụ trách."

"Được." Cố Thiết Trụ đưa ra quyết định cuối cùng: "Cha đi nhà chú bác, A Hùng cùng Viện Triều hai cháu đi các nhà khác trong thôn. Còn thằng hai thằng ba hai anh em con sang nhà bà ngoại mời các cậu con sang đây uống rượu mừng."

"Còn thằng ba ở nhà định xem nấu món gì đãi tiệc rượu. Còn thông gia ở nhà hỗ trợ cắt giấy đỏ, thương lượng chuyện ngày mai."

Nhà mẹ đẻ của Trương Thúy Phân ở đội sản xuất Hồng Tinh, cách không xa, chỉ cách vách. Lại nói tiếp là cùng một công xã. Cố Kim đạp xe chở Cố Ngân đi sang.

Vừa lúc khoe khoang một phen.

Dạo này hắn bận quá, mời từ bên nhà vợ về, chưa sang nhà ngoại, cả nhà cậu nữa.

Anh trai Hàn lên tiếng: “Chú thông gia yên tâm, cháu ở đây sẽ hỗ trợ làm thỏa đáng."

Sau bữa sáng, ở lại Cố gia gồm Chử Chiêu cùng Cảnh Vệ Viên đi nơi nơi mượn bàn ghế, sân nhà Cố gia bãi tầm 50 bàn, bọn họ tính toán trong nhà chính bày 10 bàn, rồi ngoài sân 30-40 bàn là được, đến lúc đó chen chen vào chút là ổn."

Tuy nói là đứa con thứ hai Cố gia làm nghề mộc, trong nhà bàn ghế nhiều, song làm tiệc rượu vẫn không đủ.

Trong thôn làm hỉ sự đều là đi nơi nơi mượn bàn ghế, bên dưới có viết tên cả rồi, cả chén đũa cũng mượn, đánh dấu lại cho đỡ nhầm.

Cố Khanh Khanh ăn chậm, khi cô đi ra ngoài, cảnh vệ viên đang khiêng cái bàn vuông trên lưng, bốn chân bàn đang chĩa về phía cô.

Cố Khanh Khanh tiến lên muốn giúp đỡ, nhưng lại bị cảnh vệ viên từ chối: "Em gái, em vội chuyện khác đi, anh không đến mức một cái bàn thôi mà khiêng không nổi."

Ở mấy hôm, cảnh vệ viên đã đổi cách xưng hô, từ đồng chí sang em gái.

Cố Khanh Khanh thối lui sang một bên: "Anh Tiểu Hủ, anh đặt trong sân là được, chờ mọi người quay lại giúp sắp xếp."

Được.

Sở Đại đi theo Cố Xán Dương ra khỏi phòng chính, Cố Thanh Liệt vào nhà bếp sờ soạng cầm một củ cà rốt, vừa đi vừa gặm.

Chạy lại khoác vai em gái, quay lại nói với Cố Bảo: "Chú nhỏ! Đi thôi, tranh thủ đi một vòng thôn Đại Câu Tử còn kịp về ăn cơm."

Loading...