Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 164
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:51:59
Lượt xem: 11
Cố Khanh Khanh hiểu ý tứ trong đó, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo anh ấy: "Nếu không ngày kia, buổi tốt ..."
Sở Đại không ngờ vợ nói thẳng ra như vậy, ánh mắt không dám tin tưởng được, bất đắc dĩ thấp giọng nhắc nhở: "Bên cạnh còn có người."
“Bọn họ ngồi xa, đừng lo lắng mà.” Cố Khanh Khanh đang ngồi trước bếp than, mấy người lớn tuổi đang vây quanh bếp sưởi ấm trò chuyện.
Sở Đại đột nhiên không biết nên nói cái gì luôn, cứ cảm thấy đêm nay khó qua quá.
Đến 8h30, đứa trẻ tỉnh dậy vì đói, Cao Hải Nguyệt chạy đến ôm lấy đứa nhỏ: "Trọng Sơn không khóc, mẹ đây, mẹ đây, vừa rồi là chị họ, anh rể ôm con đó, ngủ ngon ghê luôn."
"Khanh Khanh, A Đại, hai cháu đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm, mợ đưa em họ nhỏ về phòng trước ha."
“Vâng.” Cố Khanh Khanh nhìn mợ rời khỏi phòng chính, ôm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, dựa vào người anh: “Làm sao bây giờ, em không muốn tắm rửa, em chỉ muốn ngồi đây sưởi ấm thôi."
Sở Đại trầm mặc chốc lát: "Anh đi vắt một cái khăn lông đến cho em?"
"Em còn phải đi đánh răng nữa."
"Không sao." Sở Đại đẩy cái đầu em ấy ra: "Anh không chê em."
“Anh trai, anh thật tốt!” Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong, không đợi cô tiếp tục khen ngợi liền nghe anh ấy nói ——
"Anh đêm nay sang chỗ anh hai ngủ."
Nghe xong lời này, Cố Khanh Khanh nhanh chóng đứng dậy đi theo sau người đàn ông sải bước ra ngoài, miệng lẩm bẩm: "Chính là anh không ngủ với em em ngủ không được a, em nhất định phải ..."
Sở Đại đột nhiên dừng lại, Cố Khanh Khanh đụng phải tấm lưng rắn chắc và rộng lớn của anh ấy, rít lên một tiếng.
Bất mãn kêu lên: "Anh trai!"
Sở Đại xoay người lại, xoa nhẹ trán vợ, hơi khom người nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của em ấy: "Về sau chuyện này đừng có nói ở bên ngoài."
Dừng lại một chút: "Quá ngượng ngùng."
Hắn không thích chuyện quan hệ vợ chồng, chuyện giường chiếu vượt qua phạm vi hai người nói chuyện. Lúc trước mới tham gia quân ngũ, ở quân doanh lúc đó mấy binh lính lớn hơn chút thường xuyên to mồm, hắn phản cảm với loại hành vi này."
Cố Khanh Khanh phản ứng, ngoan ngoãn nhận sau: "Lần sau em không vậy nữa!"
Sở Đại chủ động vươn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y em ấy, thổi thổi cái trán đỏ đỏ: "Ngoan, đau không?"
“Không đau.” Cố Khanh Khanh nghe răng cười, đôi mắt to ngập nước, nước mắt sắp trào ra ngoài.
Sở Đại nháy mắt mềm lòng.
Vào bếp hắn chủ động đánh chậu nước lạnh, lại nhấc ấm nước nóng hòa vào ca tráng men.
Cố Khanh Khanh cầm khăn lông khô, đứng bên cạnh đợi chồng kiểm tra nhiệt độ nước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nam nhân vén ống tay áo, cuốn lên trên, ngón tay thon dài cho vào nước: "Có thể cho khăn vào rồi."
Cố Khanh Khanh ném khăn lông vào, làm bọt nước b.ắ.n lên cổ tay của anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-164.html.]
"Em muốn anh giúp em cơ!"
Nhìn vết đỏ trên trán chưa tiêu hết của vợ, Sở Đại gật đầu đồng ý.
Hắn gấp đôi khăn, vặn lại, sau đó cầm khăn lông nóng, tay trái nhẹ nhàng đỡ đầu vợ, lau mặt.
Cố Khanh Khanh gần đây chăm dùng kem bảo vệ da lắm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhiều, không có thô ráp tróc da như hồi ở Binh Đoàn.
Trên tay của Sở Đại có một tầng vết chai, lúc cọ qua Cố Khanh Khanh nhíu mày, Sở Đại cúi đầu: "Làm đau em sao?"
"Không phải." Cố Khanh Khanh nói: "Hơi thở anh nóng quá, dựa vào em gần quá, em không thoải mái."
Sở Đại nghe xong, lại gần nhìn thẳng vào mắt em ấy: "Đêm qua, em không có nói như vậy."
Chỉ là hai người ở trong bếp, lửa trong bếp vẫn âm ỉ, không hề lạnh chút nào, Cố Khanh Khanh thậm chí còn cảm thấy thực nóng.
Cô vươn tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, nhón chân lấy tốc độ cực nhanh thơm lên môi anh ấy một cái.
Chờ anh ấy định thần cô đã chạy đi xa.
Sở Đại nâng tay, ngón tay sờ lên khóe môi, hơi nhướng mày.
Buổi tối 9 giờ 30, Sở Đại xách cái bếp than đỏ về phòng. Cố Khanh Khanh không ở trong ổ chăn, đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt theo sát từng hành động của hắn.
Đặt bếp lò bên mép giường, Sở Đại cởi cúc áo khoác ngồi ở bên giường.
Cố Khanh Khanh nhắc nhở: "Thay quần áo."
Sở Đại nói "ừm" một tiếng, đem áo khoác treo ở trên ghế, lại đi tới tủ quần áo, tìm bộ quần áo vải thô, cầm mốc gỗ treo áo khoác.
Khi ngón tay chạm vào vạt áo, chuẩn bị vén lên, hắn quay đầu nhìn cô gái đang nhìn mình chằm chằm.
Không bật đèn, ngoài trời cũng không có trăng, chỉ là ánh sáng đỏ rực từ bếp than giữa phòng, làm hắn nhìn được cả đôi mắt sáng lấp lánh của em ấy.
Hắn buông xuống, lại ngồi xuống giường, cười cười nhéo nhéo khuôn mặt mum múp của vợ: "Muốn nhìn cái gì?"
"Cái gì đều muốn nhìn." Cố Khanh Khanh thẳng thừng không kiêng dè: "Anh cho em xem sao?""
Mặt bị Sở Đại nhéo nhéo vo thành một đùm.
"Cho, không có gì không thể xem."
Sở Đại ném quần áo sang một bên: "Em giúp anh thay đi."
"Vợ à."
Cố Khanh Khanh chui ra khỏi chăn bông, từ phía sau ôm lấy cổ anh, áp mặt cô vào tai anh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy có thể sờ không?"
Sở Đại cười tủm tỉm: "Em thử xem."
Bán tín bán nghi, ngón tay chậm rãi xuyên vào vạt áo chậm rãi thăm dò đi vào, cuốn lên trên, anh ấy rất phối hợp giơ tay, bộ dạng rất rất phối hợp.
Cố Khanh Khanh run run, cọ qua da thịt nóng bỏng, theo vạt áo có thể nhìn thấy cơ bắp của anh ấy. Cô giúp đỡ cởi áo ra, lại cầm áo bông mặc vào cho anh ấy.