Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:51:56
Lượt xem: 19
Hôm nay, Cố Tài còn cố ý rang đậu phộng và trộn rong biển lạnh, thích hợp nhắm rượu, bên kia náo nhiệt say khướt, nói về những thay đổi theo năm tháng, bàn bên này ăn cơm, hơi chút âm thanh lớn tiếng chỉ có tiếng hút ốc đồng của Cố Thanh Liệt và tiếng lùa cơm của Cố Hùng.
Sở Đại, Chử Chiêu, Tiểu Húc ăn cơm rất văn nhã, ăn không tiếng động.
Sau nửa tiếng đồng hồ, phụ nữ dọn dẹp bàn ăn, Cố Khanh Khanh từ trong tay bà ngoại tiếp nhận em trai, ôm ôm dỗ dỗ.
Sở Đại ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt dịu dàng ôn nhu của vợ, ánh mắt theo sát từng cử động.
Chử Chiêu dựa gần lại: "Thích không? Thích thì tự mình sinh đi."
"Cậu cũng già đầu rồi, mấy tháng nữa đã 21, tuổi này làm cha được rồi."
Sở Đại nhắc nhở: "Cậu so với tớ nhỏ hơn mấy tháng, còn chưa có vợ."
Chử Chiêu rút tay về: "Biết biết, đừng cứ mãi nhắc vậy, nói chuyện của cậu ấy." Hắn ở nhà đã bị cha mẹ nói miếng đến muốn mọc kén trong tai luôn rồi, giờ nghe đến là nhói tim.
“Cậu sinh con trai trước đi, tớ từ từ sinh con gái, kém nhau vài tuổi là chuẩn, vừa hợp." Chử Chiêu cười tủm tỉm: "Hai nhà chúng ta vốn đã thân giờ thân hơn nữa. Cha tớ chỉ kém đem cậu thành con trai thôi, hiện tại đinh thân cho hai đứa nhỏ, về sau con trai cậu có cha là hải quân, cha vợ ở không quân. Ông nội là tư lệnh quân khu, ông ngoại vợ là quân trường không quân, thấy không? Ngầu không?"
“Tớ không nghĩ vậy.” Sở Đại từ trong túi lấy ra một kẹo sữa, chậm rì rì lột vỏ: "Cha cậu là quân trường, chú là sư trường, có cả quân trường, còn có cả một cái tư lệnh quân khu, cậu thấy phong cách sao?"
"Tớ là người nông cạn vậy sao?"
"Ờ, con trai tớ cũng chẳng nông cạn như thế."
Chử Chiêu hừ lạnh: “Ơ này không muốn hai đứa nhỏ định thân thì nói thẳng đi chứ hè. Anh em với nhau tớ có thể bức cậu sao?"
Cố Khanh Khanh sờ soạng lấy kẹo trong túi của Sở Đại đưa cho Chử Chiêu: "A Chiêu không phải chúng ta không muốn đâu, vấn đề là chúng ta khẳng định có con trai, còn anh không nhất định có con gái nha! Giờ anh cả vợ còn không có đến đây bàn chuyện hôn sự cho con, ai tin?"
Thấy Sở Đại tán thành, lần này Chử Chiêu hoàn toàn phục: "Tớ trở về quân khu lập tức tìm vợ, sau đó đến gặp các người."
Vân Mộng Hạ Vũ
Chử Chiêu nhét kẹo vào mồm, thở phì phì.
Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại nhìn nhau cười thành tiếng.
Chử Chiêu đi tìm Cố Thanh Liệt nói chuyện, không muốn ở cùng hai vợ chồng này nữa.
Tay Cố Khanh Khanh có chút tê dại, cô dời cánh tay, nhìn người đàn ông bên cạnh cầu cứu: "Anh trai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-163.html.]
Sở Đại nhìn lại cô, tầm mắt rơi vào đứa nhỏ đang ngủ say trong tay em ấy, hiểu rồi.
"Bảo anh ôm?"
“Vâng vâng.” Đôi mắt to long lanh của Cố Khanh Khanh nhìn hắn không chớp mắt: "Mợ nhỏ chăm em họ tốt quá, nặng."
Sở Đại nhìn đứa nhỏ trong tay không biết nên bắt đầu như thế nào, miệng nhai nhai kẹo, do dự một lúc mới đưa tay ra: "Đưa cho anh."
Cố Khanh Khanh vội vàng đưa em họ cho anh ấy, sợ làm em họ thức giấc nên động tác thực nhẹ, miệng còn lẩm bẩm những câu mà bà ngoại hay nói để dỗ đứa nhỏ.
Sở Đại bỗng nhiên cảm thấy sinh con đúng là không có gì mà không tốt cả.
Chu Mạn đang trò chuyện với Trương Thúy Phân những việc linh tinh ở nhà, nhìn đôi vợ chồng trẻ ôm đứa nhỏ trong lồng ngực, nhịn không được cười rộ lên: "Khanh Khanh chuẩn bị kết hôn, quá hai năm chúng ta có thể bế chắt trai rồi, chị thông gia ha."
Trương Thúy Phân có chút lo lắng: "Chị nghe Thanh Liệt nói điều kiện trên đảo khó khăn, Khanh Khanh ở trên đảo chị có phần không yên tâm, nếu là có con rồi, không ai bên người phụ làm sao?"
"Chị à lời này không đúng rồi?"
Chu Mạn lắc đầu: "Điều kiện chúng ta lúc trước không vất vả sao? Cũng khổ, cũng vất vả, chẳng những ăn không đủ no còn phải làm việc trên mặt đất. Em nhớ khi đó sắp sinh rồi mà còn ở ngoài ruộng gánh hạt khê, lúc ấy mọi người vội vàng gặt, ai quản nhiều vậy đâu."
Trương Thúy Phân vẫn có chút do dự: "Khanh Khanh còn nhỏ..."
"Xem hai đứa nhỏ tính thế nào đi." Chu Mạn đặt tay lên mu bàn tay của Trương Thúy Phâm: "A Đại đã 21, nhà hắn chỉ có độc đinh độc mầm này thôi, chị xem thông gia để bụng nhà ta vậy, còn bảo Như Sương đến Thời gia bây này đưa tiền đưa phiếu trợ cấp. Chúng ta không nên kéo người ta, làm đứt hương khói của Sở gia."
Trương Thúy Phân thở dài: "Chuyện này chị có nghe Thiết Trụ cùng cháu thông gia đề ra."
"Thiết Trụ thật ra mong ngóng Khanh Khanh có thể sinh một đứa cháu cố gái, tên đã đặt rồi, kêu là Nhị Nha."
Chu Mạn: "..."
Nhị Nha???
Bà cười gượng: "Em cũng cảm thấy hiện tại có con sớm quá, Khanh Khanh mới 18 tuổi, không vội."
Cố Khanh Khanh không biết bà nội và bà ngoại đang nói về mình, cô đang dựa vào vai Sở Đại, nhìn thấy anh ấy lúng túng ôm em họ, cô trêu vài câu: "Em còn tưởng Sở Liên Trường cái gì cũng biết nha."
Sở Đại cong cong môi: "Quen tay hay việc thôi, về sau chúng ta có con, ôm vài lần là biết."