Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:51:54
Lượt xem: 26

Từ nhỏ Sở Đại đã cảm nhận được Sở Uyên đối với mình xa cách cùng lãnh đạm, gặp nhau cũng ít. Sở Uyên lúc ấy chưa làm tư lệnh quân khu, chỉ là một quân trường dẫn quân đi khắp nơi chiến đấu.

Hắn một người, một mình sinh hoạt trong đại viện, mấy chú họ Sở Gia không ở quân khu, hắn là cọ cơm đủ nhà ở quân khu.

Nhiều nhất là nhà Quan Huân và Chử Chiến. Hai người chú này thiệt tình yêu thương hắn, đối với hắn như con trai ruột. Sau đó lớn lên chút không đi cọ cơm nữa, ăn cơm ở nhà ăn quân khu, dùng tiền trợ cấp của Sở Uyên.

Một lần vào dịp Tết Nguyên Đán, khi Sở Uyên trở về, trong phòng trống chỉ có hai người bọn họ. Hắn cảm thấy cha nhìn mình rất kỳ quái, thậm chí ẩn ẩn mang theo sự chán ghét.

Lại quá thêm vài năm sau, Sở Uyên được thăng làm Tư lệnh quân khu, bận rộn hơn, tính tình có phần thu liễm hơn trước, trước mặt người ngoài nhìn rất hòa khí. Sở Đại từng nhìn thấy ông ấy nói chuyện với binh dưới quyền, gương mặt hắn chưa từng gặp qua ôn nhu, hiền từ.

Kỳ thực hắn bị đánh rất nhiều, từ nhỏ đã rất gầy, lên tám chín tuổi trêu mèo trêu chó, còn bị chó cắn, Sở Uyên không chỉ không xót mà còn đánh hắn một trận.

Dần dần trưởng thành, tâm cũng lạnh, không còn khát vọng ông ấy yêu thương, chú ý nữa. Sở Đại 14 tuổi mang Bạch Diên cùng Chử Chiêu tòng quân, hắn cùng Bạch Diên được phân đến quân khu dã chiến, còn Chử Chiêu đi quân đoàn không quân.

Ở đó mấy năm hắn phát hiện số lần ra nhiệm vụ quá ít. Có lẽ là chú Tần cố ý chăm sóc đặc biệt hắn, cũng có thể là bên trong quân khu xác thực an ổn, hắn ở không nổi, sợ Sở Uyên cười nhạo hắn, tham gia quân ngũ mà còn làm một quân nhân an nhàn, dựa vào nhân mạch của cha mà lăn lộn ở bộ đội.

Năm mười bảy tuổi, hắn mang theo Bạch Diên đến Binh Đoàn Xây Dựng.

Mười tám tuổi, hắn đích thân đem tro cốt của anh em kết nghĩa Bạch Diên về, ở linh đường bị Sở Uyên đá một cái.

Hắn không bao giờ quên được vẻ thất vọng trong mắt Sở Uyên lúc đó, có một cảm xúc khó tả khiến hắn cực kỳ chán ghét.

Cũng may ông ấy không thích hắn, đối với Khanh Khanh và người nhà em ấy vẫn nguyện ý ôn hòa.

“A Đại?” Chử Chiêu vỗ nhẹ vai hắn: “Đến giờ ăn rồi.”

Sở Đại hoàn hồn, phát hiện Cố Khanh Khanh cũng đang lo lắng nhìn mình.

Đưa mắt sang trấn an: "Không có việc gì, anh chỉ nghĩ chút chuyện trên hải đảo, em đói bụng chưa?"

“Đóiii.” Cố Khanh Khanh vươn tay nắm lấy ngón tay của anh, chui vào những khe hở ngón tay đan chặt vào nhau: "Chuyện đi ra đảo đã định rồi có gì mà nghĩ nhiều nữa đâu. Dù sao có em đi với anh, trên đảo còn có anh Triệu cùng chị A Niệm, anh nói xem bọn họ có khi nào giành đi trước chúng ta không anh?"

“Hẳn là không.” Sở Đại đứng dậy dẫn vợ đi ra ngoài: “Lệnh bên trên là thống nhất tập hợp bến cảng quân khu, đến lúc đó cùng nhau ra đảo."

Cố Khanh Khanh có chút vui mừng, "Vậy em có thể gặp chị A Niệm rồi."

"Ừ."

Chử Chiêu đi ngang qua bọn họ, tay ôm chén đũa: "Các người nhường đường một chút, không hỗ trợ đi vào bếp bưng thức ăn còn ở đây mà chặn đường. Chỉ là cưới vợ thôi mà, mỗi ngày bám riết lấy nhau không phiền hả?"

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-162.html.]

Sở Đại liếc nhìn cô gái đang đỏ mặt, u ám trong lòng tan biến: "Lấy vợ đi rồi biết."

Chử Chiêu nhìn cô gái cười cười ẩn ẩn má lúm đồng tiền như hoa, bĩu môi: "Nhanh đi, mò nữa đến vị trí ngồi cũng chẳng có đâu."

Đúng thật là nay nhiều người quá, ngồi không hết một bàn nên phân ra hai bàn.

Cố Thiết Trụ, Trương Thúy Phân, Sở Uyên, mấy anh em Cố Kim, hai người họ Hàn và cha mẹ Trương gia ngồi một bàn, còn Cố Hùng và đám tiểu bối ngồi bàn bên này.

Dưới gầm bàn có một cái bếp than, không lo lạnh, trên bàn cười nói vui vẻ, Cố Khanh Khanh dồn hết tinh lực cho người đàn ông bên cạnh, lát thì gắp cua, lát thì gắp thịt kho tàu. Sở Đại nhìn đồ ăn trong chén càng chồng lên cao, buồn cười.

“Đủ rồi Khanh Khanh.” Hắn kép thịt vào lại chén của em ấy: "Em ăn đi, anh có rồi, ăn không vô thì anh ăn."

Cố Thanh Liệt nghe mà cười: "Làm gì có thứ gì mà nó không ăn được đâu."

Chân hắn đột nhiên bị giẫm lên một cái, đau điếng, không chút do dự: "Khanh Khanh! Nhẹ chút được không? Anh là anh trai ruột em đấy!"

Cố Khanh Khanh mê mang mà nhìn: "Gì cơ?"

Cố Thanh Liệt nhướng mày, "Vừa rồi không phải là em ..." Hắn còn chưa nói xong lại bị giẫm một cái, lanh lẹ cúi đầu dòm thì là anh trai, anh cả, là Xán Dương, từ từ hắn thu chân, im lặng.

Ánh mắt từ Cố Khanh Khanh sang người Cố Xán Dương, như bị ai bóp cổ, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Anh trai, có phải chật anh không? Em sang bên này ngồi ha."

Nói rồi dịch ghế sang một chút.

Cố Xán Dương khẽ liếc em trai một cái: "An tĩnh chút."

Cố Thanh Liệt ngậm miệng ngay lập tức, cả động tác kéo ghế cũng tạm dừng ngay lập tức.

Cố Khanh Khanh làm mặt quỷ, đắc ý khiêu khích.

Cố Xán Dương nhướng mi nhìn sang.

Cô ngoan ngoan thu liễm, ngồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống ăn.

Người lớn ngồi một bàn, mấy chị em dâu Thời Như Sương có thể uống một chút, riêng Hàn Liên Tâm thì càng đừng phải nói, tửu lượng tốt cực.

Lúc cô gả vào Cố gia, lúc làm hôn sự, người đến kính rượu bị cô uống hết, từ đó trên bàn cơm, thân thích Cố gia trên bàn cơm cực kỳ thành thật.

Hàn Liên Tâm uống rượu dưa mà như uống nước sôi để nguội. Cố Thiết Trụ tiếc rượu, thường xuyên giấu đi, sợ vợ thằng hai trộm đi của ông, theo lời ông nói, uống rượu như vợ thằng hai uống như trâu uống nước không phải lãng phí rượu sao?

Loading...