Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-03-26 12:51:52
Lượt xem: 20
“Vâng, đúng là vậy." Anh cả nhà họ Hàn tiếp lời: "Chỗ cháu bên đấy cũng hoang vắng lắm, có người đề nghị làm trạm phát điện sử dụng sức gió, mà mãi chưa có người bên trên xuống hướng dẫn, còn phải đợi xem làm thế nào. Nhà cháu hai đứa con gái đi học về còn phải cắt cỏ cho heo ăn, bọn cháu xuống đất làm việc lo liệu không hết việc nhà. Buổi tối hai đứa nhỏ châm đèn dầu học bài, lỗ mũi bị huân muốn đen."
“Giống nhau, đều giống nhau." Cha Trương lắc đầu: "Sớm hai năm chú lại đây thôn Đại Truân Tử cũng đèn dầu heo hắt, tối om. Đây, cháu xem mới mấy tháng điện đã thông, có đôi khi ngày mai liền có. Chúng ta phải tin tưởng vào nhà nước chúng ta."
Trong lòng bọn họ có niềm tin tuyệt đối vào Đảng và nhà nước, nhắc đến đây không ai nói gì nữa, trong lòng hy vọng có thể giống như Cố gia, cuộc sống phát triển không ngừng.
Đôi mắt của mấy đứa nhỏ dán vào trong TV.
Cha mẹ Trương còn có anh trai chị dâu Hàn gia buổi trưa đã đến thôn Đại Truân Tử, bọn họ đã đi dạo quanh thôn một vòng, nhìn ao cá, còn có ruộng gieo trồng sợi gai, còn có nhà máy nghiền gạo, xưởng ép dầu, thậm chí có cả máy phát điện.
Anh cả Hàn gia mở miệng hỏi Cố Kim: "Anh Cố, đội sản xuất Vô Địch bước tiếp theo có định mua máy kéo không?"
Cố Kim xoa hai tay vào nhau, cười ngây ngô: "Còn phải xem cây công nghiệp có đạt chất lượng hay không. Nếu mà có thể mua thì khẳng định sẽ mua, đào đất khai khẩn đất hoang đều có thể dùng. Đội sản xuất Hồng Kỳ bên cạnh đã sớm mua hai đài máy kéo nhỏ, hằng năm kéo lương đi cục lương. Đội sản xuất bên này nghẹn một hơi, cũng muốn năm sau nở mày nở mặt một phen."
“Tốc độ phát triển bên này quá nhanh." Cha Trương lắc đầu, nghĩ đến lò gạch ở sau núi: "Cháu thông gia, đội cháu tính toán tự mình thiêu gạch à?"
"Là có kế hoạch này." Cố Kim rót rượu cho ông thông gia bên cạnh yên tĩnh không mở miệng: "Không chỉ thiêu lò gạch mà đội sản xuất còn tính tự mình điều chế xi măng, đến lúc đó xây lại hết nhà trong thôn, hiện tại nóc nhà cỏ tranh không quá chắc chắn, một cơn gió qua cháu cùng lão Tiết phải khiêng thang leo lên sửa nóc nhà, sợ bị lốc đi."
Trong thời gian này, hắn đã chuẩn bị sẵn lộ trình trong đầu rồi, đến lúc đó mỗi một hộ gia đình đều xây lên hai tầng, sân bên ngoài thì vẫn như cũ.
Người một nhà ở chung cũng tiện, nhà đông dân cư cũng có thể ở hết được.
Thời Quý không khỏi dội gáo nước lạnh vào con rể: "Cán bộ đội sản xuất quá dám nghĩ dám làm, công xã bên kia có nói cái gì không con? Đừng có hành động phô trương quá, coi chừng đội sản xuất khác ở sau lưng ngáng chân."
Cố Kim vò đầu bứt tai: “Cha, con biết rồi, chuyện này hiện tại con cò chưa có lo, phải xem lò gạch có hoạt động được không đã, không thì có nói nhiều cũng vô ích.
"Con biết được thì tốt, đừng mong đợi quá nhiều, miễn cho về sau thất bại."
Sở Uyên âm thầm thu hết lời nói của họ vào tai, từ lời nói của vợ chồng ông ngoại thông gia xác thực là người có văn hóa, trong xương cốt lộ ra khí chất của dòng dõi thư hương. Chính là thời buổi này người làm công tác văn hóa không thể biểu lộ ra ngoài, phải che giấu tài hoa vào trong.
Bên này nói chuyện rôm rả, sôi nổi, Cố Khanh Khanh và Sở Đại ngồi yên lặng bên bếp củi trong nhà bếp, Chử Chiêu nói với Sở Đại: "Hai ngày nữa tổ chức hôn lễ, trong lòng có sốt ruột không?"
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Cố Khanh Khanh bên cạnh, nháy mắt.
Sở Đại làm sao không biết ý nghĩ xấu trong lòng hắn, đẩy đẩy đầu gối anh em: "Tớ không phải lần đầu tiên tổ chức hôn lễ, ở quân khu cậu không uống rượu mừng sao? Có tâm tư thì nhọc lòng bản thân đi, cậu về trước hay là cùng nhau về."
"Tớ khẳng định về trước, không thể nghỉ dài hạn như vậy, Xán Dương là dùng phép hai năm không nghỉ đổi lấy đấy, tớ không phản kháng đòi được nhiều thế đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-161.html.]
Chử Chiêu kéo củi thả vào bép: "Đến lúc đó tớ tận lực ra đảo thăm cậu, mỗi tháng không phải sẽ có thuyền đưa vật tư sang sao? Tớ xem xem có lên được không?"
“Tớ thấy cậu quá sức." Sở Đại không chút lưu tình: "Đưa vật tư là chuyện của Hải Quân, cậu là người của không quân không can thiệp được, trừ khi đến lúc đó sóng to gió lớn, thuyền đi không được mới đưa phi cơ tránh đi sóng gió tới, có chuyện đó thì có lẽ cậu còn có cơ hội."
"Quên đi, tính như vậy cơ hội càng nhỏ, phi cơ là huấn luyện tinh nhuệ, cơ mà không chừng Xán Dương có thể đi gặp chị dâu nhỏ."
“Thật sao?” Cố Khanh Khanh quay đầu nhìn: "Anh cả có thể đi đưa vật tư ra đảo cho chúng ta sao?"
“Cơ hội rất nhỏ.” Chử Chiêu sợ chọc người không vui, dứt khoát ăn ngay nói thật: "Thuyền chở vật tư nửa tháng sang một lần, gặp sóng gió rất hiếm, cho dù có gặp được thì cũng đã sớm được dự báo trước, hoãn một hai ngày, cơ hội để nhờ không quân hỗ trợ không lớn."
“Ồ.” Cố Khanh Khanh lập tức mất đi hứng thú.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nhưng là." Giọng nói của Chử Chiêu lại quay sang chuyện khác: "Xán Dương mỗi tháng có 4-5 lần lãnh nhiệm vụ tuần tra không quân, rất có khả năng chị dâu nhỏ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hắn lái phi cơ."
“Oa!” Đôi mắt ảm đạm của Cố Khanh Khanh lại sáng lên, cô rất mong chờ điều đó, vĩnh viễn cô không quên được ngày đó cô đến căn cứ không quân thăm người thân, nhìn thấy những chiếc máy bay bay xẹt qua trên đầu.
Sở Đại cầm một quả hồng trên bếp, bẻ một nửa cho cô, cắn quả hồng ngọt, cảm giác choáng váng giảm bớt đi nhiều.
Cố Khanh Khanh không để ý đến sự khác thường của chồng, còn Chử Chiêu đã bên cạnh người anh em này nhiều năm, vô cùng nhạy bén: "A Đại?"
“Không sao.” Sở Đại chậm rãi ăn xong một nửa quả hồng mới khôi phục lại chút chút: "Khi nào cậu trở về quân khu?"
“Chờ hôn sự cậu xong xuôi rồi tớ về, mùng sáu đi." Chử Chiêu đứng dậy, cầm lấy cái ly đổ miếng nước đưa sang: "Tớ tuy là cái chức quan nhàn tản thôi chứ việc khá nhiều, hơn nữa làm việc với cha tớ, ăn rồi bị mắng riết, tớ toàn chạy đến chỗ chú Tần."
"Có chú Chử ở đó, cậu đi đâu mà không được. Yên tâm ở không quân đi, mỗi năm không phải đều có khảo thí chọn phi công sao? Cậu đi thử xem."
Chử Chiêu gật đầu rồi lại lắc đầu: "Có nam nhân nào không có ước mơ bay lượn trên bầu trời bảo vệ tổ quốc đâu, có người thực hiện được giấc mộng này có người không. Biến thái như Xán Dương, hiếm lắm."
“A Đại, tớ kỳ thật lo lắng cho cậu."
“Hả?” Sở Đại cầm ly nước, khó hiểu.
Chử Chiêu cười nói: "Cậu lúc trước ở Binh Đoàn đánh giặc như không muốn sống đến nơi, cậu cho rằng chú Quan không có viết thư cho cha cậu với cha tớ sao? Chuyện của cậu cha con tớ biết hết, năm trước cậu trúng đạn thiếu chút ngủm củ tỏi. Lúc ấy cha cậu miệng thì bảo nam nhân tham gia quân ngũ trời sinh bán mạng vì tổ quốc. Vậy mà buổi tối trốn ở bộ tư lệnh hút thuốc cả đêm, nghe cảnh vệ viên nói mấy ngày không ngủ, thẳng đến khi chú Quan viết thư báo tin cậu bình an."
Ngón tay trắng nõn của Sở Đại đặt trên thành cốc, nhìn xuống ngọn lửa đang nhói lên trong bếp lò, không mở miệng hỏi cái câu hỏi ngu ngốc, vì cái gì không đến xem hắn, một cái tư lệnh quân khu không thể tùy tiện rời khỏi vị trí của mình, làm quân nhân, hắn hiểu.
Chỉ là trong lòng hắn nghĩ không ra.