Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-03-26 19:51:50
Lượt xem: 22

Cố Khanh Khanh bị mê hoặc: "...?"

Ủa tính tình như cô thì làm sao? Không phải thực tốt sao? Sở Đại thích cô lắm đấy!

Trong khi họ đang trò chuyện ở đây, ba người Cố Thanh Liệt xách rổ nấm to trở lại, Chu Mạn ngồi cắt rễ cây tề thái: "Trong đất còn đồ ăn mà? Thứ này nhão nhão dính dính xào thịt ăn cũng được, chỉ là rửa quá phiền."

"Không sao đâu, bà ngoại." Cố Thanh Liệt nghe nói có thịt để ăn, cười tươi lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ: "Cháu rửa cho."

"Được, cháu ra bên ngoài rửa sạch đi, trưa chúng ta ăn cái này, nấm mang sang nhà nội cháu ăn."

"Vâng, cháu đến đây."

Chờ cháu trai ra ngoài, Chu Mạn nhấc nắp nồi lên, dùng muỗng múc cơm chưa nấu chín hoàn toàn, bỏ vào trong xửng hấp tre: "Thanh Liệt tính tình tốt, bị cái nói nhiều quá. Nhưng mà thanh niên có sức sống, tinh thần phơi phới đúng là được ưa thích, con gái, con đừng quá lo lắng, hai đứa nhỏ tòng quân mà sợ không tìm được con dâu?"

Chu Mạn lại đặt cơm canh vào trong nồi, nói: "Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta, Xán Dương là không quân, Thanh Liệt là lục quân, A Đại sẽ lập tức chuyển sang hải quân, còn ca là đội trưởng đội sản xuất. Nhà ai mà không muốn gả con gái sang nhà con dâu?”

Thời Như Sương nghĩ như vậy, cảm thấy đúng vậy ha.

Cố Khanh Khanh nghe mẹ và bà ngoại nói chuyện, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong bếp lò, đầu óc trống rỗng.

Hôm nay là mùng ba rồi, ngày mốt sẽ tổ chức hôn lễ, lần này không giống như ở Binh Đoàn và quân khu, tối hôm qua cô và Sở Đại đã thương lượng với nhau rồi ...

Nghĩ đến đây, lỗ tai điểm hồng, nhanh chóng đổi tay đỡ lấy mặt, sợ bị mẹ phát hiện.

Sau bữa trưa, Thời gia mang theo túi lớn túi nhỏ, đồ khô đều mang theo, Thời Liên Vân muốn bắt thêm hai con gà nhưng động tác không mau lẹ đã bị Cố Thanh Liệt giữ lại: "Cậu cả, trong nhà đều có, không cần mang."

"Nhà cháu nhiều người như vậy không đủ ăn, mang theo hai con đi, đến lúc Khanh Khanh làm hôn sự cũng phải g.i.ế.c gà."

Cố Thanh Liệt suy nghĩ một lúc rồi buông tay cho cậu cả.

Cuối cùng, một mình hắn xách hai con gà, cậu cả còn bắt thêm hai con vịt, mợ cả cùng cậu nhỏ còn có em họ mỗi người xách một bao bột khoai lang đỏ và nhiều loại rau khô.

Cố Xán Dương xách rổ nấm đi theo phía sau cả nhà.

Cả nhà 1h chiều ngồi xe đi sang thành phố cách vách.

Về tới thôn Đại Truân Tử đã hơn 6h, Cố Khanh Khanh đi theo Sở Đại trên con đường nhỏ, chưa thấy được người Cố gia, bé Gạo đã phe phẩy đuôi chạy lại.

Cô có thể cảm giác được thân hình người đàn ông bên cạnh cứng đờ.

Nhớ lại anh sợ chó, buồn cười mà không dám cười, sợ anh ấy mất mặt.

Cố Thanh Liệt giơ chân đá nhẹ vào m.ô.n.g bé Gạo: "Biết em đón chúng ta rồi, nhanh chân về nhà ăn cơm."

Bé Gạo nhảy nhót xoay lại phương hướng khác mà đi.

Mọi người về đến sân nhà Cố gia đã là 7h hơn, mùi đồ ăn phiêu đãng ra ngoài, trong phòng bếp truyền đến thanh âm lải nhải ——

"Sao mà chưa có về dậy ta?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-160.html.]

"Chắc sắp rồi, không ấy A Chiêu, con đi đến cửa thôn nhìn một cái?"

Chử Chiêu hiện giờ đã tiếp nhận nhiệm vụ canh lửa của Cố Khanh Khanh, hắn ngồi bên cạnh bếp lò, cầm cây củi ném vào bên trong: "Vâng, con đi xem bọn họ đã về chưa?"

Vừa dứt lời, Cố Thanh Liệt đã đẩy cửa ra, ném cái bao tải vác trên vai xuống đất, bụi mịn tung tóe.

“Không cần đi tiếp, chúng ta đã về rồi.”

Cố Tài vẫn là bếp chính, một mình nhìn chằm chằm ba cái nồi, thấy được Thời Liên Vân và Thời Liên Thải, liền cười chào hỏi: "Anh thông gia, vất vả, nhanh vào nhà chính ngồi nghỉ ngơi một lát đi."

"Viện Triều?!" Cố Tài bên ngoài hét lên: "Mau pha trà đi!"

"Vâng! Tới!"

Nhà chính Cố gia đèn đuốc sáng trưng, quanh bếp lò chật kín người.

Cửa nhà chính bị đẩy ra rồi nhanh chóng đóng lại.

“Thông gia, mau mau mau, ngồi nơi này." Cố Thiết Trụ nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho người Thời gia ngồi.

Hôm nay, Cố gia thực sự náo nhiệt, con dâu cả Thời Như Sương mang cả nhà đến. Nhà con dâu hai Hàn Liên Tâm mang anh trai, chị dâu với hai đứa con gái đến. Còn nhà con dâu ba Trương Vũ Tình mang theo cha mẹ còn có cháu trai nhỏ nhất lại đây.

Trương Thúy Phân không ngừng lải nhải: "Đã bảo con về nhà mang hết người nhà lại uống rượu mừng, sao mà đến có mấy người thế này?"

Trương Vũ Tình cười bưng kẹo, hạt dưa, đậu phộng ra, cái gì ăn vặt nhâm nhi đều có.

"Mẹ à, dù sao trong nhà phải có người ở nhà trông chừng. Gà vịt phải có người cho ăn, nhà mẹ đẻ con đội sản xuất phân heo xuống cho xã viên nuôi, không như chúng ta đại đội tập thể nuôi, đám cháu đi học về phải đi cắt cỏ heo."

“Đúng vậy, là như thế này.” Mẹ Trương cũng nói: “Bà thông gia, biết bà thiệt tình mời mọi người đến dính không khí vui mừng, nhưng nhà phải giữ người ở nhà cho heo ăn, cuối năm còn phải giao heo đủ tiêu chuẩn cho đại đội."

Chị dâu cả Hàn gia cũng phụ họa: "Nhà bọn cháu cũng vậy. Nói đi phải nói lại, vẫn là thôn Đại Truân Tử đội sản xuất tốt, việc tập thể tập thể làm, hiện tại thôn đã có điện rồi, chỗ cháu bên kia thật không dám nghĩ đến."

TV trong phòng chính luôn bật sáng, hai cô cháu gái Hàn Liên Tâm còn có cháu trai của Trương Vũ Tình nhìn chằm chằm xem TV, trong tay cầm kẹo mà xem mãi mê, kẹo còn muốn tan.

Sau khi Thời Quý và Chu Mạn ngồi xuống, Chu Mạn biết con dâu nhỏ ôm cháu trai cả một đường mệt mỏi, tiếp Thời Trọng Sơn bế một lát để con dâu nghỉ ngơi một chút.

“Đúng vậy, nhà chỗ tôi cũng chưa có mở điện đâu. Trong nhà cũng có gà vịt cần cho ăn, đành phải nhờ hàng xóm hỗ trợ xem giúp." Chu Mạn vỗ nhẹ lưng cháu trai, kéo chăn bông che lại cho đỡ lạnh.

Thời Quý ngồi ở vị trí trước mặt Cố Thiết Trụ, cầm cái kẹp gắp vào bên trong lò sưởi thêm củi lửa, làm lửa cháy mạnh lên: "Hôm nay buổi tối đi ngang qua tôi thấy đằng trước thôn trồng cái gì thế ông thông gia? Còn phủ lớp nilon lên trên."

“Là bạch chỉ, thiên ma mấy loại dược liệu ạ." Cố Hùng ném vài củ khoai lang và bắp ngô vào lò: “Ông ngoại cả, bác cả hiện tại cùng thanh niên trí thức mân mê trồng dược liệu, năm trước bán được một vụ, được giá lắm ông ạ."

“Hả?” Thời Quý sửng sốt một chút, mới hoàn hồn trở lại: “Thật tốt quá, hiện tại làm kinh tế cá nhân là đầu cơ trục lợi, còn đây là kinh tế tập thể, cùng nhau làm giàu, cũng coi như cắt được cái đuôi chủ nghĩa tư bản."

Vân Mộng Hạ Vũ

Vốn dĩ ông cho rằng con rể nhà mình quá thành thật, hàm hậu, không biết mân mê mấy cái đó, không ngờ con rể biết nhiều đến như vậy.

Mà cũng phải, con gái cả năm về không được mấy lần, lần trước trở về mang cháu gái về ăn tết trung thu, bình thường hai ba tháng mấy đứa cháu Cố gia sẽ mang lương sang hỗ trợ, mà mấy đứa cháu không thấy nhắc đến mấy chuyện này.

Cha Trương nhìn chiếc TV đen trắng đặt trên bàn gỗ trong phòng chính, hâm mộ: "Thôn chỗ tôi đừng nói mà xem TV, có cái bóng đèn cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa."

Loading...